"Sao anh cứ như gặp quỷ?"
Hàn Vũ vỗ mặt mình, ngồi xuống cạnh Đường Vân, "Tiểu Vân, vừa nãy đuổi theo tôi không thấy Tô Lý Địch."
Đường Vân hoang mang, "Không thấy?"
Sở Hoàn kêu la: "Gây tê trước rồi nói."
"Chờ chút, hòm thuốc của tôi còn ở trên xe, tôi đi lấy đã."
Đường Vân nhìn Sở Hoàn vẻ mặt thống khổ, không khỏi kinh ngạc: "Tuy rằng rất ngứa, nhưng không cần khoa trương như vậy, tôi nhìn cậu, cứ như muốn chết."
Sở Hoàn gọi tới gọi lui, "Còn khó chịu hơn chết, cậu biết không? Tôi đời này, thứ nhất không thể chịu đói, thứ hai không thể chịu ngứa, a, muốn chết! Muốn chết!"
Đường Vân nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Sở Hoàn phát tiết rống to.
Khi Hàn Vũ vào, suýt nữa cho Sở Hoàn choáng váng.
"Mau, mau, mau!"
Sở Hoàn mắt lộ hung quang thật khiến người sợ, Hàn Vũ nhất thời không dám chậm trễ, bằng tốc độ nhanh nhất rút thuốc gây tê, một kim chích xuống.
Sở Hoàn bị chích đau, "Anh không thể ôn nhu chút sao?"
Hàn Vũ liếc trắng, "Ôn nhu? Cậu không phải Tiểu Vân."
"Hàn Vũ hỗn trướng! Chỉ biết Đường Vân là bảo!" Sở Hoàn tức giận mắng.
"Cậu tính tình táo bạo như vậy, cẩn thận không ai cần!" Hàn Vũ mắng lại.
Đường Vân phù cười một tiếng, "Hai người còn nhỏ sao? Không dinh dưỡng như vậy đều có thể cãi."
Hàn Vũ lập tức ném Sở Hoàn, cẩn thận ôn nhu giúp Đường Vân chích, còn lấy ra cái nhíp, chuẩn bị chờ thuốc gây tê tác dụng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491019/quyen-7-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.