Phát hiện Đường Vân thần tình khác thường, Hàn Vũ như con quay loạn chuyển nhìn lại, "Tạ Kiệt! Không phải, em là Tô Lý Địch!"
Vì cố sức quá mức, trật cổ, Hàn Vũ ai u một tiếng, tuấn mục rưng rưng, "Tiểu Vân, xoa giúp tôi, xoay không được!"
Đường Vân vừa bực mình vừa buồn cười, "Đồ ngốc!"
Sở Hoàn bên cạnh xuy một tiếng bật cười, Tạ Kiệt đứng ở cửa trong mắt cũng không khỏi lộ ra tiếu ý.
"Đỡ hơn chưa?"
Hàn Vũ xoay xoay cổ, hô một hơi, "Đỡ hơn rồi."
"Em là Tô Lý Địch phải không? Tối qua không thấy rõ, hiện tại anh có thể khẳng định em là Tô Lý Địch."
Tạ Kiệt không phủ nhận, thở dài một hơi: "Anh còn nhớ em."
"Sao em lại trở thành con nuôi của Tạ Quân, lão tộc trưởng đâu, chị em đâu?"
Tạ Kiệt không trả lời, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, giọng trầm đến nghe không rõ: "Chị? Mất."
Nếu không phải Hàn Vũ tai thính, hầu như không nghe được Tạ Kiệt nói gì.
"Tiểu Á mất? Làm sao vậy?"
Tô Lý Địch lắc đầu, không trả lời, dừng một chút, nói: "Em là đến xem tay bạn anh."
Hàn Vũ vốn muốn hỏi, thế nhưng nghe Tô Lý Địch nói lời này, lập tức nghĩ tới Đường Vân, "Em biết trị tay Tiểu Vân? Đúng, em là người Miêu, đối loại bệnh ngạc nhiên cổ quái như vậy hẳn có cách. Em mau tới xem cho Tiểu Vân."
Hàn Vũ hầu như xông lên kéo Tô Lý Địch, thấy thế, Đường Vân nói: "Cũng không kém một hai phút, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491018/quyen-7-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.