Chương trước
Chương sau
"Cậu không thấy tay có chút ngứa sao?" Sở Hoàn không xác định hỏi.

Đường Vân lộ vẻ ẩn nhẫn, "Có, hơn nữa tựa hồ càng ngày càng ngứa, khiến người nhịn không được muốn gãi. Cậu đang tìm gì?"

Sở Hoàn trái phải nhìn một chút, "Tôi nghĩ tìm thứ gì có thể gãi."

Sở Hoàn từ tủ bếp lấy ra một đôi đũa, tính gãi bàn tay ngứa đến khó chịu.

Đường Vân tâm niệm khẽ động, ngăn lại: "Chờ chút."

Sở Hoàn dùng ánh mắt hỏi.

Đường Vân nhìn sợi nấm như lông tơ rung động trên lòng bàn tay, "Tôi nghĩ mấy sợi tơ trắng này không thể bị đứt."

Sở Hoàn mắt nghi hoặc, "Ý gì?"

"Tôi nghĩ nó là sống." Đường Vân định nhãn nhìn Sở Hoàn, tìm kiếm nhận đồng.

"Sống?"

"Cậu cảm giác lòng bàn tay có gì đang động sao? Cậu cảm nhận kỹ xem." Đường Vân cấp thiết nói.

Nghe vậy, Sở Hoàn tận lực trầm tĩnh thân thể, lực chú ý tập trung lên tay, quả nhiên, bỏ qua cảm giác ngứa ngáy, còn có một cảm giác không thể nói rõ, như có kiến, hoặc như sâu đang bò trên lòng bàn tay.

Sở Hoàn sắc mặt tái nhợt như giấy, "God! Mấy thứ quỷ này sẽ không sinh sôi nẩy nở trong máu thịt của chúng ta đi?!"

Đường Vân cười khổ, "Tám chín phần mười, cho nên tôi nghĩ cậu đừng động nó cho thỏa đáng."

"Vì sao? Không phải thừa dịp nó chưa đại lượng sinh sôi, nhanh chóng nhổ mới tốt sao?"

"Là vậy không sai, thế nhưng chỉ sợ chúng ta cậy mạnh nhổ, mà không phải tự thân nó bóc ra, phần rễ sẽ ăn vào máu thịt, khi đó muốn diệt sạch không phải chuyện dễ, cậu hiểu ý tôi chứ?"

"Hiểu, tuy cậu nói không logic. Đơn giản mà nói, như ong mật bị sợ, tuy biết rõ chích xong, bản thân sống không lâu, thế nhưng vẫn không chút do dự dùng, để kim lại trong thịt."

Đường Vân hai mắt có chút đăm đăm, hồi lâu mới nói: "Lời cậu mới là không logic."

Sở Hoàn xua tay, "Hiện tại không phải vấn đề logic, mà là chúng ta không thể động nó đúng không?"

"Tôi cho là vậy."

Sở Hoàn hít sâu một hơi, lại thở ra, "Vậy làm sao đây? Chờ chết? Cho dù đi bác sĩ, phỏng chừng cũng không có cách, lẽ nào bắt chúng ta chặt bỏ tay?"

Đường Vân im lặng, một lát, anh hỏi: "Cậu nghĩ lũ pet Hàn Vũ nói có phải chết như vậy?"

Sở Hoàn sắc mặt như màu đất, "Cậu nói chuyện thật không coi giờ, ý định chọc người sợ, cậu mau hỏi Hàn Vũ có cách nào không?"

"Anh ta làm sao có cách?"

"Hỏi thử cũng tốt, bọn họ không phải đang xử lý vụ án pet sao, nói không chừng có manh mối, nếu không, một người kế ngắn, hai người kế dài, cảnh cục nhiều người như vậy, để bọn họ hỗ trợ nghĩ cách cũng tốt hơn chúng ta ở đây thúc thủ vô sách, tôi hiện tại nghĩ không ra gì, chỉ thấy ngứa và muốn ngủ một giấc."

Nói xong, Sở Hoàn nằm xuống sô pha, một bộ bầu trời sụp xuống lấy làm mền.

"Cậu thật thích ứng trong mọi tình cảnh!"

"Không, tôi là tinh thần AQ thắng lợi, ảo giác tỉnh lại sẽ không sao."

Đường Vân bật cười, ngồi xuống gọi cho Hàn Vũ.

"Uy, ai vậy?"

Nghe ra không phải tiếng Hàn Vũ, Đường Vân thoáng chần chờ, "Hàn Vũ có đó không?"

"Hàn pháp y đang--"

"Ai tìm tôi? Giúp tôi giữ một chút."

"Uy, tôi là Hàn Vũ."

"Là tôi."

"Tiểu Vân, chuyện gì?"

"Cái kia," Đường Vân dừng một chút, "Trên tay tôi mọc ra sợi nấm màu trắng."

"A?"

"Tôi và Sở Hoàn muốn nhìn cánh tay Lâm Lâm, thế nhưng không cẩn thận chạm vào da cô bé, kết quả trên tay bọn tôi mọc ra một vài thứ màu trắng, như sợi nấm."

Sau một trận im lặng, điện thoại đầu kia truyền đến thanh âm gà bay chó sủa.

"Có thấy sợi trùng màu đỏ không?" Giọng Hàn Vũ lo lắng không ngớt.

Không đầu không đuôi, nghe đến Đường Vân sửng sốt, một lát sau, mới nói: "Có, trên cánh tay--"

Còn lại nửa câu "Lâm Lâm" không nói ra, Hàn Vũ đã cắt đứt, "Tiểu Vân, cậu nghìn vạn lần đừng động sợi nấm, nhớ kỹ! Tôi hiện tại về, chờ tôi!"

"Hàn pháp y anh tính đi đâu? Hàn pháp y?! Thực nghiệm chưa làm xong--"

"Tôi không rảnh quản cái này, Tiểu Vân mới là quan trọng nhất!"

"Hàn--"

Nghe điện thoại đầu kia liên tiếp kinh tâm động phách, Đường Vân không khỏi nhéo tâm, "Hàn Vũ, anh gấp cái gì, tôi hiện tại không có vấn đề gì lớn, anh phải chú ý an toàn, Hàn Vũ--"

Điện thoại triệt để không thanh âm, Đường Vân không thể làm gì khác hơn là cúp.

Sở Hoàn nói: "Hàn Vũ thật khẩn trương cậu!"

Đường Vân không để ý lời Sở Hoàn, chỉ là nghĩ Hàn Vũ có thể đua bão trở về không, nghìn vạn lần đừng xảy ra ngoài ý muốn gì.

Vì bàn tay ngứa đến khó chịu, lại không thể gãi, Sở Hoàn không thể làm gì khác hơn là không ngừng vung tay, hy vọng có thể giảm bớt.

Đứng ngồi không yên Đường Vân vì lo lắng Hàn Vũ, nhưng thật ra không ngứa đến hận không thể cắt ngón tay xuống như Sở Hoàn.

Nửa giờ sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ, Đường Vân và Sở Hoàn không khỏi hoảng sợ, Đường Vân tính ra xem xảy ra chuyện gì, Hàn Vũ như gió vọt vào.

"Đầu anh?"

Thấy Hàn Vũ trán chảy tơ máu, Đường Vân nhất thời luống cuống.

Hàn Vũ sờ một cái, vô tình nói: "Có thể là vừa nãy phanh lại rất gấp đụng thương, vấn đề nhỏ, không có gì đáng ngại, Tiểu Vân, mau để tôi xem tay cậu."

Đường Vân rất nổi giận, "Cái gì là vấn đề nhỏ, không đáng ngại, anh xử lý xong vết thương hãy xem tay tôi, mau đi! Tôi chưa chết được!"

"Thế nhưng--" Hàn Vũ muốn kháng nghị, chính là nhìn Đường Vân hung thần ác sát, đã câm miệng, không thể làm gì khác hơn là nhanh tay nhanh chân xử lý vết thương trên trán.

Sở Hoàn dùng bàn tay không việc gì chống má mùi ngon nhìn hai người.

.........

......

...

"Thế nào?" Đường Vân hỏi Hàn Vũ vẻ mặt ngưng trọng.

"Quả nhiên giống lông trắng mọc trên người pet, may mà hai người không tùy tiện làm đứt nó."

"Nó có vấn đề gì?" Sở Hoàn hỏi.

Hàn Vũ thần sắc trầm trọng, "Phần rễ của nó là kén trùng, nếu không phải tự bóc ra, mà là ngoại lực tác dụng, kén trùng sẽ ở lại da, thuận theo tuần hoàn máu chảy khắp toàn thân, ấp trứng thành trùng, ăn mòn máu thịt."

Đường Vân và Sở Hoàn nghe ác hàn, "Vậy cứu được không?"

Hàn Vũ không trả lời.

Sở Hoàn nói: "Mặc kệ cứu được không, trước nghĩ cách trị ngứa đã, khó chịu!"

"Tôi giúp hai người đánh một liều gây tê, vậy sẽ không khó chịu, còn lại--" Hàn Vũ giương mắt nhìn Đường Vân, kiên định nói: "Còn lại nhất định có cách!"

"Không có cách cũng không sao, cùng lắm thì không cần bàn tay này." Đường Vân lạc quan nói.

"Không được!" Hàn Vũ mắt đều đỏ, "Không được, tôi sẽ không để cậu có việc, nhất định có cách, nhất định có!"

Đường Vân trong lòng ấm áp, "Hàn Vũ--"

Hàn Vũ tới tới lui lui trong phòng khách, không ngừng thì thào tự nói: "Nhất định có cách, nhất định có!"

"Hàn--" Đường Vân tính khuyên Hàn Vũ tỉnh táo lại, bỗng nhiên khóe mắt dư quang thấy một người phản quang mà đến, đợi thấy rõ là ai, không khỏi thất kinh, hai mắt trừng trừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.