"Cậu không thấy tay có chút ngứa sao?" Sở Hoàn không xác định hỏi.
Đường Vân lộ vẻ ẩn nhẫn, "Có, hơn nữa tựa hồ càng ngày càng ngứa, khiến người nhịn không được muốn gãi. Cậu đang tìm gì?"
Sở Hoàn trái phải nhìn một chút, "Tôi nghĩ tìm thứ gì có thể gãi."
Sở Hoàn từ tủ bếp lấy ra một đôi đũa, tính gãi bàn tay ngứa đến khó chịu.
Đường Vân tâm niệm khẽ động, ngăn lại: "Chờ chút."
Sở Hoàn dùng ánh mắt hỏi.
Đường Vân nhìn sợi nấm như lông tơ rung động trên lòng bàn tay, "Tôi nghĩ mấy sợi tơ trắng này không thể bị đứt."
Sở Hoàn mắt nghi hoặc, "Ý gì?"
"Tôi nghĩ nó là sống." Đường Vân định nhãn nhìn Sở Hoàn, tìm kiếm nhận đồng.
"Sống?"
"Cậu cảm giác lòng bàn tay có gì đang động sao? Cậu cảm nhận kỹ xem." Đường Vân cấp thiết nói.
Nghe vậy, Sở Hoàn tận lực trầm tĩnh thân thể, lực chú ý tập trung lên tay, quả nhiên, bỏ qua cảm giác ngứa ngáy, còn có một cảm giác không thể nói rõ, như có kiến, hoặc như sâu đang bò trên lòng bàn tay.
Sở Hoàn sắc mặt tái nhợt như giấy, "God! Mấy thứ quỷ này sẽ không sinh sôi nẩy nở trong máu thịt của chúng ta đi?!"
Đường Vân cười khổ, "Tám chín phần mười, cho nên tôi nghĩ cậu đừng động nó cho thỏa đáng."
"Vì sao? Không phải thừa dịp nó chưa đại lượng sinh sôi, nhanh chóng nhổ mới tốt sao?"
"Là vậy không sai, thế nhưng chỉ sợ chúng ta cậy mạnh nhổ, mà không phải tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491015/quyen-7-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.