Nhìn bàn tay "gồ ghề" đầy lỗ máu của mình, Sở Hoàn líu lưỡi, "Trời, tôi nói lũ sợi trùng đỏ này có phải lấy tay tôi làm nhà, bất quá nửa ngày, sao biến thành vậy?"
Đường Vân lắc lắc tay, "Thuốc gây tê vừa hết, tôi nghĩ hẳn rất đau."
Hàn Vũ đau lòng nhìn bàn tay máu thịt không rõ của Đường Vân, "Để ngừa vạn nhất, tôi nghĩ chích một liều kháng sinh tương đối bảo hiểm."
Sở Hoàn rên rỉ, "Mỗi lần nhìn đã ghê tởm, Hàn Vũ, mau giúp tôi băng lại."
"Biết rồi, quỷ xoi mói."
Hàn Vũ nhanh tay nhanh chân bôi thuốc băng lại, rồi chích một liều kháng sinh cho cả hai.
"Được rồi, suýt nữa quên, chúng ta mau tìm được Lâm Lâm!" Đường Vân vội la lên.
"Không sai, cô bé hiện tại như bệnh độc sống, nếu không mau cách ly, chỉ biết càng nhiều người bị hại." Sở Hoàn cũng nói.
Đường Vân vừa bấm điện thoại, vừa nói: "Chúng ta trước đi tìm Lâm Lâm, lệnh lục soát để La Minh mang tới."
Ba người đứng dậy, đột nhiên góc phòng bỗng dưng truyền đến tiếng thét chói tai tần suất cao của phụ nữ.
Bọn họ hoảng sợ, "Đâu ra vậy?" Hàn Vũ hỏi.
Đường Vân và Sở Hoàn sắc mặt trắng bệch, "Trong nhà chỉ có chúng ta?"
"Gặp quỷ?"
"A, không phải!" Đường Vân vỗ đầu, "Anh tối qua không phải gắn máy nghe trộm ở nhà Tạ Quân? Thanh âm phát ra từ máy nghe trộm."
"Đúng đúng, tôi quên chuyện này." Hàn Vũ liên tục gật đầu.
Sở Hoàn hắc tuyến, "Tôi nói hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491021/quyen-7-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.