Trầm mặc một hồi, ông chú Hồ nói: "Chúng ta ở đây mắt to trừng mắt nhỏ cũng không phải cách, nếu đã tới đây, chẳng lẽ lui lại?"
Tống Tiếu Ngự nói: "Lời tuy nói vậy, thế nhưng luôn có cảm giác xấu xuất hiện."
Tiểu Thường gật đầu.
Dương Lăng dùng một loại khẩu khí dễ dàng nói: "Sợ gì, tôi mang thuốc nổ, có gì kinh khủng nổ banh là được."
Ông chú Hồ liếc một cái, "Chỉ sợ lát nữa nổ luôn chúng ta."
Huyền Huyễn nói: "Tôi không cảm thấy trên đời này có gì kinh khủng, chúng ta đi thôi."
Tiêu Xuân Thu quệt mặt, tinh thần chấn hưng nói: "Không sai, mọi chuyện cứ để Huyền Huyễn lo!"
Huyền Huyễn cười cười, "Anh thực sự coi trọng tôi!"
"Cậu danh tiếng ở đó."
Nguyệt Vũ cười nói: "Xuân Thu, sao anh gần đây thích chống đối Tiểu Nguyệt?"
Tiêu Xuân Thu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Có lẽ là tình cảm bọn tôi trở nên thâm hậu."
Huyền Huyễn cười nói: "Tình cảm tốt mới có thể đem nó xoa nắn giẫm đạp, song song không để trong lòng."
Tiêu Xuân Thu thở dài một hơi thật lớn, "Đây là vinh hạnh."
Mọi người không khỏi nở nụ cười.
Tiểu Thường hỏi: "Lũ ruồi này sẽ quay về sao?"
Dương Lăng nói: "Ổ chúng ngay trong động, đương nhiên về."
"Vậy chúng ta có nên nên thừa dịp chúng chưa về vào xem sào huyệt của chúng?"
"Đang có ý này."
Mọi người đi chừng nửa giờ trong bóng tối, bỗng nhiên một mùi máu tươi dày đặc xông vào mũi.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490915/quyen-6-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.