Chương trước
Chương sau
Trầm mặc một hồi, ông chú Hồ nói: "Chúng ta ở đây mắt to trừng mắt nhỏ cũng không phải cách, nếu đã tới đây, chẳng lẽ lui lại?"

Tống Tiếu Ngự nói: "Lời tuy nói vậy, thế nhưng luôn có cảm giác xấu xuất hiện."

Tiểu Thường gật đầu.

Dương Lăng dùng một loại khẩu khí dễ dàng nói: "Sợ gì, tôi mang thuốc nổ, có gì kinh khủng nổ banh là được."

Ông chú Hồ liếc một cái, "Chỉ sợ lát nữa nổ luôn chúng ta."

Huyền Huyễn nói: "Tôi không cảm thấy trên đời này có gì kinh khủng, chúng ta đi thôi."

Tiêu Xuân Thu quệt mặt, tinh thần chấn hưng nói: "Không sai, mọi chuyện cứ để Huyền Huyễn lo!"

Huyền Huyễn cười cười, "Anh thực sự coi trọng tôi!"

"Cậu danh tiếng ở đó."

Nguyệt Vũ cười nói: "Xuân Thu, sao anh gần đây thích chống đối Tiểu Nguyệt?"

Tiêu Xuân Thu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Có lẽ là tình cảm bọn tôi trở nên thâm hậu."

Huyền Huyễn cười nói: "Tình cảm tốt mới có thể đem nó xoa nắn giẫm đạp, song song không để trong lòng."

Tiêu Xuân Thu thở dài một hơi thật lớn, "Đây là vinh hạnh."

Mọi người không khỏi nở nụ cười.

Tiểu Thường hỏi: "Lũ ruồi này sẽ quay về sao?"

Dương Lăng nói: "Ổ chúng ngay trong động, đương nhiên về."

"Vậy chúng ta có nên nên thừa dịp chúng chưa về vào xem sào huyệt của chúng?"

"Đang có ý này."

Mọi người đi chừng nửa giờ trong bóng tối, bỗng nhiên một mùi máu tươi dày đặc xông vào mũi.

Tiểu Thường vội vàng đeo mặt nạ phòng độc, "Nguyệt Vũ mũi của cậu thật linh, quả nhiên có mùi máu tươi."

"Có lối rẽ, chúng ta đi bên nào?" Huyền Huyễn ngừng lại hỏi.

Mọi người tụ lại, "Cư nhiên có lối rẽ?"

Nguyệt Vũ ngửi ngửi, "Mùi máu tươi là từ bên trái truyền ra."

"Vậy đi bên trái."

"Biết rõ trong núi có hổ, còn hướng đấy mà đi." Tiểu Thường cười nói.

Quẹo qua lối rẽ, mùi máu tươi càng ngày càng đậm, gay mũi không ngớt.

"Mùi máu tươi đậm vậy, mọi người nghĩ lát nữa sẽ thấy gì?" Tiêu Xuân Thu hỏi.

"Huyết trì." Huyền Huyễn trả lời.

Tuy đã đeo mặt nạ phòng độc, thế nhưng cảnh trước mắt khiến người có ảo giác, mùi máu tươi sặc đến bọn họ sắp hít thở không thông.

Đó là một nhà đá rộng chừng 100 mét vuông, chính giữa lõm vào hố to, trong hố thất linh bát lạc không biết là thi thể người hay động vật, dòng máu đỏ sậm tràn ra đất, một con ruồi lớn như quả bóng đang cắn nuốt những thi thể.

Nơi ánh sáng đèn pha chiếu tới, ruồi bò về bóng tối.

Nguyệt Vũ chau mày, khó chịu vặn vẹo cổ.

Ông chú Hồ dùng đèn pha chiếu vào một con ruồi đang tham lam ăn thịt, nửa ngày mới thở ra một hơi, "Trời, tôi lần đầu thấy con ruồi lớn như vậy!"

Tiểu Thường chằm chằm một con ruồi chậm rãi bò đi nói: "Lũ ruồi này hình như không biết bay, chỉ biết bò, thoạt nhìn còn nghĩ là nhện."

Tống Tiếu Ngự nói: "Sáu chân của chúng hình như đặc biệt phát đạt, cánh lại rất nhỏ."

"Đây là thoái hóa hay tiến hóa?" Tiêu Xuân Thu cười gượng hỏi.

Thượng Quan Hiên dùng đèn pha chiếu một vòng nhà đá, tận lực trấn tĩnh nói: "Chúng ta hình như vào chỗ không nên vào."

"Cái gì?" Tiêu Xuân Thu tính nói, bỗng nhiên từ một góc máu thịt truyền đến tiếng rên rỉ yếu ớt.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.