Huyền Huyễn nói: "Bất luận thứ gì chỉ cần số lượng đạt được trình độ nhất định đều sẽ trở nên kinh khủng, kể cả người."
Ông chú Hồ á khẩu không trả lời được.
Tống Tiếu Ngự hiếu kỳ hỏi: "Sao cậu biết có ruồi? Vừa nãy không có điềm báo gì."
"Tôi có giác quan thứ sáu, anh tin không?" Huyền Huyễn cười hỏi.
Tiểu Thường nhấc tay, "Tôi tin!"
Huyền Huyễn ha hả bật cười.
Tiêu Xuân Thu bĩu môi, rất không cho là đúng.
Huyền Huyễn bất mãn hỏi: "Tiêu Xuân Thu, anh là ý gì? Sớm biết không nhắc anh, để lũ ruồi này ăn anh."
Tống Tiếu Ngự cười nói: "Thượng Quan sẽ không để Xuân Thu bị thương."
Tiêu Xuân Thu hàm hồ ồn ào: "Kẻ không khiêm tốn tiếp thu ý kiến người khác như cậu sẽ không tiến bộ."
Huyền Huyễn hừ một tiếng, "Anh đừng nghĩ anh nhỏ giọng tôi không nghe được, anh có cao kiến gì có thể cho tôi tiếp thu?"
Tiêu Xuân Thu giật mình, "Vậy cũng nghe được?"
"Nói nhảm."
Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ nói: "Cậu không phải ngày đầu biết Huyền Huyễn, cậu ta là người thế nào còn không rõ sao?"
Tiêu Xuân Thu phiền muộn.
Dương Lăng cảm thấy hứng thú hỏi: "Huyền Huyễn là người thế nào?"
Thượng Quan Hiên liếc Huyền Huyễn, Huyền Huyễn hào phóng nói: "Anh cứ nói, tôi không để ý."
Tiêu Xuân Thu cẩn thận tìm chứng cứ: "Sẽ không tính sổ?"
Huyền Huyễn tặng Tiêu Xuân Thu một cái liếc trắng, "Tôi là người như vậy sao?"
Tiêu Xuân Thu gật đầu.
"Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490913/quyen-6-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.