Huyền Huyễn trầm ngâm, "Đây không phải không khả năng."
"Sớm biết chúng ta hẳn mặc áo giáp hãy tới." Tiểu Thường nói.
Ông chú Hồ thở dài một hơi, "Trên đời đâu ra nhiều "sớm biết" như vậy."
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, "Ông chú, sao đột nhiên cảm khái?"
Dương Lăng thân mật ôm eo ông chú Hồ, cười nói: "Cậu ấy hối hận quen tôi."
"Vì sao hối hận? Dương Lăng không sai a." Huyền Huyễn cười nói.
Tiểu Thường gật đầu phụ họa, "Đúng thế, đúng thế."
Ông chú Hồ oán hận hừ một tiếng, "Mấy đứa đều bị cậu ta lừa, cậu ta giảo hoạt, không mấy lương tâm!"
Mọi người nhất trí lắc đầu, "Không nhìn ra."
"Cậu ta lần này lừa chúng ta thảm vậy, lẽ nào không giảo hoạt?"
"Ông chú, chú là chó chê mèo lắm lông, chú cũng lừa bọn cháu." Tiêu Xuân Thu nói.
Ông chú Hồ nghẹn lời.
"Hai người quả thật trời sinh một đôi!" Nguyệt Vũ trêu tức nói.
Ông chú Hồ hung ác nói: "Biến, đừng dán chú và cậu ta vào nhau, cái tên đáng ghét này."
"Khẩu thị tâm phi." Dương Lăng lắc đầu thở dài.
"Cút!"
Mọi người vui đùa một chút đã tiếp tục đi.
"Kỳ quái, lũ ruồi này thế nào thoáng cái biến mất?" Ông chú Hồ kinh ngạc nói.
"Chúng ta đi lâu vậy, ngoại trừ lũ ruồi vừa nãy gặp, không có gì dị thường." Tiêu Xuân Thu ngắt lời.
"Đây là hắc ám trước bình minh, bình tĩnh trước bão tố." Huyền Huyễn âm trầm nói.
"Ở đây chỉ có cậu dọa người nhất." Tiêu Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490911/quyen-6-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.