"Kỳ thực Nguyệt Vũ nói không sai." Huyền Huyễn nói.
Tiêu Xuân Thu nhỏ giọng nói thầm: "Cậu ấy nói gì cậu cũng thấy đúng."
Tiểu Thường âm hiểm cười kéo vai Tiêu Xuân Thu, "Lời này nghe sao cứ nghĩ anh đang ghen?"
Tiêu Xuân Thu liếc trắng, "Nói bậy."
Ông chú Hồ đồng tình đối Thượng Quan Hiên nói: "Thượng Quan, Tiêu tiểu tử di tình biệt luyến, bất quá, thiên nhai đáo xử thị phương thảo [1], nhất là đàn ông chất lượng tốt như cháu, người thích cháu từ cửa cảnh cục xếp hàng đến đầu phố đối diện, cho nên cháu không cần thương tâm."
Tiêu Xuân Thu bị tức, đang tính phát tác, Thượng Quan Hiên mỉm cười, hất ra bàn tay Tiểu Thường khoát trên vai Tiêu Xuân Thu, "Cháu chỉ thích cậu ấy."
Tiểu Thường sửng sốt một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, "Ác, tuyên ngôn tình yêu, Xuân Thu, sao anh không biểu thị?"
Ông chú Hồ đẩy Tiêu Xuân Thu mặt đỏ tai nhiệt vào lòng Thượng Quan Hiên, cũng ồn ào: "Không sai, chí ít hôn một cái!"
Dương Lăng không khỏi buồn cười, "Đồ lòng dạ hẹp hòi, cậu có phải mang thù lần trước bọn họ muốn cậu hôn tôi?"
Ông chú Hồ xấu hổ, biện bạch: "Tôi là người như vậy sao?"
"Ngại quá, cậu là người như vậy."
"Lười nói với cậu."
Tiêu Xuân Thu liếc Thượng Quan Hiên đầy mắt ý cười, kéo Huyền Huyễn sang bên, nhỏ giọng hỏi: "Thượng Quan Hiên có phải bị quỷ triền thân?"
Huyền Huyễn giật mình, nhịn cười hỏi: "Vì sao anh nghĩ vậy?"
"Cậu không cảm thấy cậu ấy có chút——"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490910/quyen-6-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.