"Mọi người còn muốn vào sao?" Huyền Huyễn hỏi.
Bảy người còn lại dùng ánh mắt giao lưu một hồi, nhất trí nói: "Vào!"
Huyền Huyễn cười cười, "Rất đoàn kết nha!"
Tiểu Thường siết chặt nắm tay, kéo lời độc: "Chúng ta nên báo thù cho ông chú Hồ!"
"Phốc!" Ông chú Hồ là người đầu tiên bật cười, "Bản thân cháu muốn làm xằng làm bậy, không cần đường hoàng nói báo thù! Lời này rất giả!"
Tiểu Thường thay một bộ cợt nhả, "Cổ nhân nói, xuất sư hữu danh!"
Ông chú Hồ lạnh mặt, "Cút!"
Mọi người cười to, bầu không khí khẩn trương nhất thời hòa hoãn không ít.
Tiểu Thường hỏi Huyền Huyễn: "Huyền Huyễn, cậu còn bùa hộ mệnh không, tôi cứ thấy cả người không thích hợp."
Huyền Huyễn liếc Tiểu Thường, "Anh là nhân tâm quấy phá, đi thôi."
Thượng Quan Hiên hỏi: "Chúng ta trước thương lượng đã rồi đi."
"Thương lượng gì?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
"Tôi thấy lũ ruồi vừa nãy chỉ là bộ phận nhỏ, nếu gặp phải một bầy, làm sao tiêu diệt?"
Mọi người ngẩn ra, đây là một vấn đề.
Ông chú Hồ vỗ tay trái mơ hồ còn đau, tàn bạo nói: "Đốt chết chúng!"
"Đúng!" Tiêu Xuân Thu vỗ đầu, "Huyền Huyễn vừa nãy cũng dùng lửa đốt."
Huyền Huyễn rất không khách khí đưa ra sự thật: "Tôi phỏng đoán loại ruồi này trong cơ thể chứa độc, nếu đại lượng đốt, chỉ sợ đốt ra khói độc, sơn động này âm u ẩm ướt, lại không thông gió, chắc cú sặc chết chúng ta!"
Nghe vậy, mọi người không khỏi uể oải.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490907/quyen-6-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.