Mọi người xoát xoát quay đầu nhìn ông chú Hồ.
Ông chú Hồ vẫn duy trì tư thế tay trái chống vách đá, trừng to mắt nhìn Huyền Huyễn.
"Cái kia?" Dương Lăng mở miệng, "Vì sao không thể chạm vào vách đá?"
Huyền Huyễn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười kỳ quái, hỏi ông chú Hồ: "Chú không có thấy có gì không thích hợp không?"
Sắc mặt ông chú Hồ đổi lại đổi, "Có."
"Cậu còn không nhanh lấy tay ra!" Dương Lăng hổn hển nói.
Ông chú Hồ vẻ mặt đau khổ: "Tôi không dám."
"Vì sao không dám?"
"Tôi sợ mình buồn nôn, tôi cảm giác có thứ gì nhầy nhầy đang nhúc nha nhúc nhích trong lòng bàn tay."
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu phi thường không nghĩa khí lập tức nhảy ra xa ông chú Hồ, giận đến ông chú Hồ hầu như thổ huyết.
Dương Lăng tiến lên che mắt ông chú Hồ, tính kéo bàn tay chống trên đá ra, lại bị Huyền Huyễn ngăn cản.
Dương Lăng không giải thích được hỏi: "Vì sao?"
"Chú muốn tay chú ấy phế thì cứ việc làm." Huyền Huyễn lạnh nhạt nói.
Dương Lăng và ông chú Hồ kinh ra một thân mồ hôi lạnh, hai mặt nhìn nhau, một lát, ông chú Hồ nói: "May mà tôi thần kinh trì độn, vừa nãy không phản xạ rút tay về."
Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ cầm đèn pha trên tay Thượng Quan Hiên chiếu lại quan sát vách đá, chỉ gneh anh kinh hô một tiếng.
"Làm sao vậy?" Thượng Quan Hiên lập tức hỏi.
"Thật, thật nhiều sâu!" Tiêu Xuân Thu nửa ngày mới nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490905/quyen-6-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.