"Có người?"
"Nghe tiếng hình như là vậy." Thượng Quan Hiên không xác định nói.
Tiểu Thường chiếu vào hố một hồi, khó khăn nói, "Quá tối, hơn nữa hố này máu thịt lẫn lộn, thấy không rõ có gì?"
Đang khi bất ổn, tiếng rên rỉ vừa nãy lần thứ hai vang lên.
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, đều im lặng.
Bỗng nhiên, con cún Huyền Huyễn ôm "uông uông" gọi, lăn khỏi vòng tay Huyền Huyễn.
Tiếng gọi thình lình dọa ngã bọn họ, đèn pha trên tay Tiểu Thường suýt nữa rơi xuống.
"Nó gọi cái gì?" Giữa lúc rối ren Tiểu Thường hỏi.
Đồng dạng giật mình Huyền Huyễn nhìn con cún như quả cầu lăn trên đất, mở ra bốn cái chân ngắn chui vào huyết trì.
Huyền Huyễn ngây ngẩn, trừng mắt nhìn nó ra sức bơi về phía trước.
Những người còn lại xông tới, kinh ngạc nhìn nó.
Thân thể con cún rất tròn, ở bọn họ xem như một quả bóng di động.
Con cún vừa bơi, vừa gọi, tiếng gọi có vẻ cấp thiết mà rõ ràng.
Ông chú Hồ nói: "Tiếng kêu của nó mỗi lần nghe đều nghĩ rất ý tứ."
"Tuy rất ý tứ, thế nhưng ông chú không cảm thấy rùng mình sao?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
Ông chú Hồ cố cười, "Cảm thấy, cực kỳ cảm thấy."
Phục hồi tinh thần Huyền Huyễn sờ cằm nhìn con cún trầm tư.
"Tiểu Nguyệt, cậu đang nghĩ gì?" Nguyệt Vũ hỏi.
Huyền Huyễn nhướng mày, "Tôi đang nghĩ nó sẽ tìm ra gì, kinh hỉ hay kinh hách?"
Thượng Quan Hiên ho nhẹ một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490917/quyen-6-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.