Làm người tắm cuối cùng Huyền Huyễn khi ngang qua nội ốc, thấy ông chú Hồ mặt xanh một khối, tím một khối ngã ra đất nghỉ.
Nhìn "biểu hiện đặc sắc" trên mặt ông chú Hồ, Huyền Huyễn không khỏi đồng tình, thật đáng thương, dĩ nhiên bị Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu tạo hình thành vậy.
Huyền Huyễn dừng bước, hỏi: "Cần cháu bôi thuốc cho không?"
Ông chú Hồ thỏa mãn chui vào ổ chăn, híp mắt nói: "Không cần."
Huyền Huyễn kinh ngạc, "Chú không đau sao?"
"Cũng không phải rất đau, Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường chỉ là giỡn."
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Chú khiến cháu ngoài ý muốn."
"Nga? Nói thế nào?" Ông chú Hồ cảm thấy hứng thú.
"Thật không ngờ chú dung túng thuộc hạ như vậy." Huyền Huyễn thành thậ nói.
Ông chú Hồ đắc ý nở nụ cười, huênh hoang nói: "Chú là lãnh đạo tốt."
Huyền Huyễn bật cười.
"Đúng rồi, cháu không giận chú lừa các cháu?"
Huyền Huyễn đút tay vào túi quần, nhàn nhạt nói: "Không giận, chú bất quá là muốn giúp Dương Lăng. Huống hồ cháu không cho chúng ta thực sự vây chết ở đây. Mọi chuyện rồi sẽ giải quyết."
Mặt ông chú Hồ nóng lên, ngượng ngùng nói, "Chú nghĩ cháu rất tự tin."
"Mọi người ở đây đều rất tự tin."
Ông chú Hồ suy nghĩ một chút, cười nói: "Cháu nói không sai."
"Buổi tối đừng ngủ một mình, đi chiếm nửa giường của Dương Lăng đi." Huyền Huyễn không phải rất nghiêm túc đề nghị nói.
"Lý do?"
"Ở đây thực sự có chuyện, buổi tối đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490852/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.