Ông chú Hồ nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ: "Dương Lăng chết tiệt, cậu gạt tôi tới đây, rốt cuộc có dụng ý gì? Đáng trách là, cậu gạt một mình tôi thì thôi, vì sao còn hại tôi gạt luôn mấy đứa nhỏ?"
Dương Lăng quả đấm nâng má, mi mắt nửa rủ, "Tôi nhớ cậu, mặc dù có chút xin lỗi, thế nhưng tôi muốn gặp cậu, nếu đời này tôi phải sống ở đây, có cậu theo tôi cũng tốt."
Ông chú Hồ trong thời gian ngắn không biết nói gì, nhỏ giọng thì thầm: "Đây là ép buộc, tôi không muốn."
"Ép buộc cũng tốt, tự nguyện cũng tốt, cậu nhận mệnh đi." Dương Lăng bỗng nhiên ác liệt cười nói.
Ông chú Hồ hai mắt vừa lộn, hầu như ngã xuống.
Tiểu Thường thở dài, "Đáng thương sáu kẻ vô tội chúng ta bị liên lụy, thật thảm!"
Ông chú Hồ hổ thẹn, ban đầu ông chú Hồ là thật muốn dẫn bọn họ đi trộm mộ, tuy vốn đánh chủ ý xấu, nghĩ có thuộc hạ, Dương Lăng sẽ không đối mình động thủ động cước, thế nhưng ông chú Hồ không ngờ được Dương Lăng đào cái hố lớn vậy cho mình nhảy!
Tống Tiếu Ngự hỏi: "Ông chú, cháu không hiểu, sao chú lại chọn sáu người bọn cháu mà gạt?"
"Năm, không phải sáu, bác sĩ Nguyệt Vũ là ngoài ý muốn." Ông chú Hồ buồn đầu nói, "Cảnh cục chỉ mấy đứa thân thủ tốt nhất, về phần Huyền Huyễn, càng không cần phải nói."
Dương Lăng ngắt lời: "Kỳ thực, cậu ấy cũng không tính hoàn toàn lừa mấy đứa, ở đây quả thật có cổ mộ."
Mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490850/quyen-6-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.