"Tôi không hôn cậu." Ông chú Hồ ồn ào.
"Không hôn thì không hôn, cậu có thể làm cái khác." Dương Lăng lập tức nói.
Ông chú Hồ liếc xéo Dương Lăng nụ cười xán lạn, "Tôi cũng không cởi đồ."
Dương Lăng suýt nữa bị nước bọt của mình sặc.
"Khái khái!" Dương Lăng thần sắc cổ quái, "Không cởi thì không cởi, cậu còn chuyện gì có thể làm."
"Tôi cũng không làm gối ôm của cậu." Ông chú Hồ nhỏ giọng nói.
Dương Lăng nguy hiểm nheo mắt, "Vậy cậu có gì có thể khiến tôi vui?"
Ông chú Hồ bĩu môi, bất mãn nói: "Vì sao tôi nhất định phải khiến cậu vui, cậu khiến tôi vui không được sao?"
Ánh mắt Dương Lăng lộ ra giảo hoạt, "Cậu thực sự muốn tôi khiến cậu vui?"
Trán ông chú Hồ đổ mồ hôi, "Không, không cần. Tôi rất buồn ngủ, muốn đi ngủ."
Dương Lăng cố ý thổi một hơi bên vành tai mẫn cảm của ông chú Hồ, "Cậu hôn tôi, ngoan ngoãn để tôi ôm ngủ, bằng không tôi ăn cậu!"
Ông chú Hồ đánh cái lạnh run, lúng túng nói: "Cậu hôn tôi không được sao?"
"Còn cò kè mặc cả? Chủ động hôn tôi khó khăn như vậy sao?" Dương Lăng không nhịn được cười khổ.
Ông chú Hồ liếc xéo Dương Lăng, cúi đầu.
"Cậu không rõ, tôi——"
"Cậu sợ, vì sao?" Dương Lăng vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của ông chú Hồ, trong thanh âm có ôn nhu không dễ phát hiện.
Ông chú Hồ trầm mặc không nói, trong xương của ông chú Hồ là người tương đối truyền thống, khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490854/quyen-6-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.