Tiêu Xuân Thu phiền muộn một hồi, kéo Thượng Quan Hiên lại, "Cậu đều đã biết, vậy rất tốt, chúng ta về dọn dẹp một chút, ngày mai xuất phát."
"Ngày mai? Vội vậy?"
"Trộm mộ, thế nào không vội? Nếu như bị kẻ trộm mộ trộm thì sao?"
Câu này vừa nói xong, Tiêu Xuân Thu lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Thượng Quan Hiên buồn cười nói: "Lẽ nào chúng ta đi trộm mộ không phải kẻ trộm mộ?"
Tiêu Xuân Thu ồn ào: "Chúng ta thân phận đặc thù, tôi cũng không muốn cái gì, chỉ là muốn xem."
"Nga, xem." Thượng Quan Hiên tự tiếu phi tiếu.
Tiêu Xuân Thu dùng dư quang khoé mắt liếc Thượng Quan Hiên, "Giờ mới biết thì ra cậu tình thú như vậy."
"Tình thú?"
"Không phải sao? Nói còn cố ý kéo dài âm cuối."
Thượng Quan Hiên không phủ nhận, "Chúng ta về thôi."
Tiêu Xuân Thu đã dọn tới chỗ Thượng Quan Hiên một thời gian, tuy ngoài miệng nói là vì Huyền Diệu Khả làm hại Tiêu Xuân Hạ ngủ phòng khách, cho nên phải dọn ra ngoài, thế nhưng, anh trong tiềm thức đã coi nhà Thượng Quan Hiên như nhà mình.
"Anh tôi chưa về, cậu cầm chìa khoá anh ấy, chúng ta đi, anh ấy về làm sao mà vào?"
"Cậu đã quên còn có Huyền Diệu Khả?"
...
Trời xanh, mây trắng, tinh không vạn lí.
Ông chú Hồ tâm tình rất vui vẻ, nhất là thấy đám người Huyền Huyễn càng cười thoải mái.
"Thế nào nhiều một người?" Ông chú Hồ hỏi.
Huyền Huyễn nói: "Nhiều một người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490835/quyen-6-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.