"Sao, sao cậu ở nhà tôi? Không đúng, sao cậu có chìa, chìa khoá nhà tôi?"
Mắt Thượng Quan Hiên lộ ra ý cười, "Sao cậu nói chuyện lắp bắp?"
Tiêu Xuân Thu trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: mình cũng không thể tự lòi.
Anh pha trò nói: "Nói nhảm, thấy kẻ xa lạ trong nhà mình, ai cũng giật mình, ha ha!"
"Kẻ xa lạ?" Thượng Quan Hiên kéo dài thanh âm, "Tôi là kẻ xa lạ?"
Không xong! Nói sai!
Tiêu Xuân Thu âm thầm kêu khổ, không dám nhìn sắc mặt Thượng Quan Hiên trầm xuống, không dấu vết lui tới cạnh cửa, dự định tình thế biến đổi lập tức bỏ trốn.
Mờ ám của anh Thượng Quan Hiên xem trong mắt, ôm cánh tay, đôi ngươi như hồ sâu yếu ớt nhìn Tiêu Xuân Thu, không biết nghĩ gì.
Tiêu Xuân Thu bị ánh mắt dị dạng nhiếp tâm thần, trong thời gian ngắn, chỉ biết ngơ ngác chằm chằm Thượng Quan Hiên.
"Cậu đi đâu? Sao giờ mới về? Hơn nữa còn không về nhà?"
Thanh âm trầm thấp của Thượng Quan Hiên mang theo một loại đầu độc, Tiêu Xuân Thu không tự giác hồi đáp: "Tôi đi tìm Huyền Huyễn."
"Tìm cậu ấy làm gì?"
"Tìm cậu ấy——" Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện không biết bao thuở Thượng Quan Hiên đã gần trong gang tấc, khí tức nóng rực thổi trên gương mặt đỏ bừng của mình.
"Cậu, cậu đừng dựa gần vậy." Tiêu Xuân Thu cảm thấy thân thể cũng nóng theo.
Thượng Quan Hiên cười, kéo tay Tiêu Xuân Thu ngồi trên sô pha.
Tiêu Xuân Thu tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490833/quyen-6-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.