"Đổ máu? Đi trộm mộ có thể xảy ra đổ máu?" Tiêu Xuân Thu nghi hoặc.
Tiêu, thiếu chút lòi.
Ông chú Hồ xoay mắt, khẩu khí giáo huấn nói: "Cháu không rõ, cháu cho trộm mộ là chuyện rất dễ? Trèo non lội suối, hơn nữa thường không thể dự tính sẽ xảy ra chuyện gì trong cổ mộ, bị thương là rất bình thường."
Tiêu Xuân Thu không nói, Thượng Quan Hiên lại nhìn không được bảo bối của mình bị ông chú Hồ rầy, nhàn nhạt nói: "Ông chú, thế nhưng sao cháu nghĩ đổ máu chú nói là có gì?"
Ông chú Hồ trong lòng cả kinh, lẽ nào Lãnh Diện Hồ đã nhìn ra?
Ông chú Hồ cười gượng, "Thượng Quan, không phải chú nói, chú nghĩ là do cháu, cháu tâm tư rất phức tạp, cho nên nghĩ chuyện gì cũng phức tạp hoá. Được rồi, động vật là không thể mang lên máy bay, sao cháu mang theo một con sóc?"
Đối ông chú Hồ rõ ràng nói sang chuyện khác, Thượng Quan Hiên kéo khoé miệng, không nói gì thêm.
Huyền Huyễn vuốt đầu sóc chuột, "Cháu tự nhiên có cách mang nó lên máy bay, chú không cần lo."
Ông chú Hồ hiếu kỳ, "Lẽ nào cháu có thể khiến con sóc này ẩn thân?"
Huyền Huyễn cười không đáp.
Ông chú Hồ cảm thán: "Đại sư đều thích giả vờ thần bí."
Đối kích thích của ông chú Hồ, Huyền Huyễn bất vi sở động.
Tống Tiếu Ngự vỗ vai ông chú Hồ cười nói: "Ông chú, tỉnh đi, Huyền Huyễn không phải Tiêu Xuân Thu."
Tiêu Xuân Thu mất hứng, "Lời này có ý gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490837/quyen-6-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.