Bọn nhỏ đang trốn đều bị tiếng kêu to của Trương Tiểu Hoan, Trương Tiểu Hỉ dẫn ra, thất chuỷ bát thiệt hỏi: "Thế nào? Xảy ra chuyện gì?"
Trương Tiểu Hoan oa một tiếng khóc lớn, "Anh không thấy, không thấy! Bọn tớ đã nói, anh biết chỗ bọn tớ trốn, anh ấy đầu tiên tìm được là bọn tớ, sau đó cùng đi bắt người, thế nhưng anh không thấy, không thấy..."
Chị vừa khóc, Trương Tiểu Hỉ cũng khóc lớn, không ngừng kêu: "Anh ơi, anh ơi..."
Bọn nhỏ thoáng chốc hoảng thần, có vài cô bé nhát gan nhỏ giọng khóc theo.
Trầm Liễu tỉnh táo nhất, trầm thanh nói: "Khóc cái gì?" Trầm Liễu chỉ vào hai cô bé: "Các cậu nhanh đi gọi cô, còn lại ba hoặc bốn người thành đội, chúng ta đi tìm Tiểu An, nói không chừng Tiểu An trốn đi để chúng ta sợ!"
Người ở lúc hoảng loạn, có kẻ đứng ra chỉ huy, luôn không tự chủ nghe theo ý người kia, hai cô bé bị điểm danh lập tức nắm tay chạy đi tìm Liêu Văn Quyên.
Trầm Liễu mặt trầm như nước, khiến người cảm giác tuyệt không giống đứa bé.
Nhìn ông cụ non Trầm Liễu, Văn Tiểu Quân cảm xúc dâng trào, Trầm Liễu thật ngầu! Rất thích cậu ấy!
"Các cậu có trốn ở chỗ thấy được Tiểu An không?" Trầm Liễu hỏi.
Mọi người lắc đầu.
Có một cô bé nhỏ giọng nói: "Tôi trốn dưới cầu trượt, bên kia có thể thấy Tiểu An, thế nhưng sau đó buồn ngủ, cho nên tôi ngủ rồi."
"Trước khi ngủ có thấy Tiểu An không?"
"Tôi không biết, khi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490729/quyen-5-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.