"Quỷ ơi, quỷ ơi, tao ngay bên cạnh, ngay bên tay mày..."
Văn Tiểu Quân trái phải nhìn một chút, phòng học vắng vẻ, căn bản không có chỗ trốn.
Văn Tiểu Quân rất không hiểu hỏi Trầm Liễu, "Chúng ta vì sao phải trốn ở đây? Ở đây như cậu nói liếc mắt đã nhìn rõ!"
Trầm Liễu trung thực làm theo lời khuyên của Thượng Quan Hiên, thi hành chính sách "một hỏi ba không đáp".
Văn Tiểu Quân thử vài lần, đều lấy thất bại cáo chung, Trầm Liễu không đáp lại.
Văn Tiểu Quân thật hận, lúc trước Trầm Liễu tuy thường dùng mặt lạnh dán mông nóng, nhưng tốt xấu cãi a cãi, nháo a nháo với mình, thế nhưng Trầm Liễu hiện tại hoàn toàn coi mình như không khí, là không nhìn!
Cảm giác bị bỏ qua này khiến Văn Tiểu Quân oán khí bao phủ, mở miệng trề môi, đều là lỗi của chú mặt than, Trầm Liễu không để ý cậu.
Uể oải một hồi, Văn Tiểu Quân chuyển a chuyển mắt, phồng hai má hối hận.
"Tôi thật đáng thương! Mèo con lưu lạc ven đường cũng hạnh phúc hơn tôi, chí ít nó có chú lưu lạc ôm a ôm, có cún lưu lạc cọ a cọ, sờ a sờ, đáng thương đến Tiểu Liễu cũng không nhìn tôi, tôi quả thật đáng thương! Trên đời này đáng thương nhất là tôi!..."
Văn Tiểu Quân vừa giả khóc, vừa lén từ khe hở nhìn Trầm Liễu.
Tuy biết Văn Tiểu Quân giả vờ giả vịt, nhưng thấy Văn Tiểu Quân như chú cún bị người vứt bỏ, Trầm Liễu vẫn nhịn không được nở nụ cười.
Vừa nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490727/quyen-5-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.