Cái sân nho nhỏ, trên rào trúc đơn sơ lác đác đọng vài đoá hoa đào rơi xuống.
Dưới mái hiên, một nữ nhân cúi đầu hết sức chuyên chú làm quạt.
Một sợi tóc rủ, bị gió thổi bay, che khuất tầm mắt của nữ nhân.
Nữ nhân buông kim chỉ, vươn tay vén sợi tóc sau tai.
Nàng xoay xoay cái cổ bủn rủn, cầm kim chỉ làm tiếp.
Kim trong tay nàng phảng phất là sống, linh xảo uốn mình, hoa sen trắng noãn, lá sen xanh biếc, thải liên nữ tiếu ý dịu dàng, linh động hiện trên mặt quạt.
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn hoa đào loà xoà lắc lư trong viện, cười đến ngọt ngào mà hạnh phúc, chờ tới lúc hoa đào nở đẹp nhất, hắn sẽ thú nàng...
...
Trần Vĩnh Nghiệp bị đau tỉnh, thuốc tê qua đi, gã nghĩ cẳng chân trái như bị kim đâm, đau đớn không thôi.
Gã rầm rì gọi: "Bác sĩ, bác sĩ, hộ sĩ, hộ sĩ, tôi muốn chết..."
"Tiên sinh, anh còn sống."
Giọng nữ trầm thấp linh hoạt kỳ ảo bên tai, cả kinh Trần Vĩnh Nghiệp rùng mình, đôi mắt nửa khép thoáng trợn to.
Một cô gái mặc áo bác sĩ màu trắng đứng bên giường dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn gã.
Trên gương mặt trái xoan khéo léo, đôi mắt to như vực sâu, hút Trần Vĩnh Nghiệp vào, hoảng hốt, gã trọng điệp cô gái trước mắt và cô gái trong mộng lại với nhau.
Tang Cúc cắm bút máy vào túi áo ngoài, mở ra bệnh lịch, khô khan nói: "Trần tiên sinh, cẳng chân trái của anh bị máy cán thép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490644/quyen-4-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.