"Trả tiền?" Thượng Quan Hiên trên mặt không biểu tình, thanh âm coi như bình thường.
Tiêu Xuân Thu vô thức co rụt, cẩn thận liếc Thượng Quan Hiên, bĩu môi: "Trước đó vài ngày, cậu nói không có tiền theo tôi kiếm cơm, tôi đâu biết cậu có phải nhân cơ hội xảo trá?"
Thượng Quan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, "Cùng cậu kiếm cơm chỉ sợ chết đói, tôi không dám trông cậy vào cậu."
Tiêu Xuân Thu không phục, "Tôi rất kém sao? Chí ít có xe có nhà, coi như hột xoàn vương lão ngũ."
"Cậu —— cậu định cưới vợ?" Giọng Thượng Quan Hiên có chần chờ, có chua xót.
Tiêu Xuân Thu cúi đầu, "Không biết."
"Không biết?" Thượng Quan Hiên âm điệu giơ cao.
"Tôi không nghĩ tới việc này, không có người thích, hơn nữa..."
"Hơn nữa gì?"
Tiêu Xuân Thu có chút xấu hổ, có chút mờ mịt, "Tôi nghĩ cậu không thích."
"Tôi không thích?" Thượng Quan Hiên nhất thời không phản ứng lại.
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, xoay người tới nhà bếp.
"Chỗ cậu có gì ăn không? Tôi đói."
Thượng Quan Hiên không ngốc, không lâu sau, anh đã hiểu, tiếu ý ôn nhu nhộn nhạo đáy mắt.
Anh theo vào bếp, hai tay đút trong túi dựa trên cửa hỏi Tiêu Xuân Thu đứng trước tủ lạnh lục lọi.
"Ở chung với tôi, cậu nguyện ý không?"
"Không." Tiêu Xuân Thu trả lời rất kiên quyết.
Thượng Quan Hiên bị đả kích, "Vì sao?"
"Tôi thích tiến hành theo chất lượng, không thích một bước lên trời."
Thượng Quan Hiên ngẩn ra, nở nụ cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490646/quyen-4-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.