Huyền Huyễn mở cửa sổ sát đất, nhìn thoáng bầu trời ám trầm, mới buổi chiều hai giờ rưỡi, nhưng cứ như màn đêm buông xuống, bầu trời đè ép khiến người nghĩ áp lực không thở nổi.
Khí trời như vậy, người cũng trở nên vô tình, làm gì cũng kéo không nổi sức.
Sóc chuột mệt mỏi ghé vào vai Huyền Huyễn, buồn chán dùng móng vuốt quào mái tóc nửa dài không ngắn của cậu.
Bầu trời đổ xuống giọt mưa, một lát sau, mưa tầm tả rơi.
Huyền Huyễn đóng cửa, đột nhiên nhớ tới Nguyệt Vũ ra ngoài không mang dù, xe đã đưa đi bảo dưỡng, khí trời này, ra vào cực kỳ bất tiện.
Nghĩ vậy, Huyền Huyễn về phòng cầm dù và chìa khoá xe, chuẩn bị ra ngoài.
"Tiểu Hoa, tao phải đi bệnh viện, mày muốn đi không?"
Sóc chuột nghiêng đầu nghĩ một hồi, ở nhà vắng vẻ, một mình rất lạnh, không bằng đi theo.
"Chi!"
...
Khi tới bệnh viện, Nguyệt Vũ không ở.
Nữ hộ sĩ Lý Hồng Mai nhiệt tình chào hỏi Huyền Huyễn.
Nhìn nụ cười xán lạn của cô, Huyền Huyễn không khỏi nhớ tới em gái mình.
Cậu nghĩ nếu hai người gặp nhau, nhất định ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
"Huyền tiên sinh, sao cậu lâu vậy mới tới? Nguyệt bác sĩ biết cậu tới, nhất định rất vui, mỗi lần Huyền tiên sinh tới, nụ cười của Nguyệt bác sĩ đặc biệt hoa mắt."
Huyền Huyễn sờ mũi, đôi mắt sáng như sao của Lý Hồng Mai khiến cậu nghĩ nổi da gà.
"Nguyệt Vũ đi đâu?"
"Vừa có người bệnh đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490612/quyen-4-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.