Tiêu Xuân Thu không có gan nói mình cố ý, không thể làm gì khác hơn bịa cớ.
Nếu để Thượng Quan Hiên biết mình đùa dai, vô cùng có thể lập tức giết qua, đánh anh một trận.
Thượng Quan Hiên thở dài, "Đồ heo như cậu, cũng ngủ không được sao?"
Thượng Quan Hiên khôi phục bình thường bắt đầu nói lời độc ác.
Nhớ tới Thượng Quan Hiên vừa nãy cấp thiết, thậm chí mang theo khủng hoảng, Tiêu Xuân Thu không tức giận phản bác như thường.
Tiêu Xuân Thu hỏi: "Cậu chưa ngủ?"
"Ngủ, bị điện thoại của cậu gọi tỉnh."
Tiêu Xuân Thu nở nụ cười, "Khó được cậu hài hước."
Tiêu Xuân Thu rất muốn hỏi, cậu có phải nói dối, nếu ngủ, thế nào bắt điện thoại nhanh vậy. Thế nhưng Thượng Quan Hiên đã nói ngủ, vậy ngủ đi.
"Cậu thế nào ngủ không được?"
Tiêu Xuân Thu có chút thẹn thùng, quanh co nửa ngày, mới nói: "Làm ác mộng."
"Ác mộng? Ác mộng gì?"
"Một giấc mộng cổ cổ quái quái không hiểu ra sao."
"Nói nghe xem."
Không thấy mặt Thượng Quan Hiên, làm nũng bỗng trở nên tự nhiên.
"Không nói, nói cậu sẽ cười." Tiêu Xuân Thu bĩu môi.
"Tôi bảo chứng không cười."
Tuy nghĩ không đáng tin, nhưng đêm mưa như vậy, giấc mộng như vậy, có người nói chuyện, cũng không sai.
Tiêu Xuân Thu kéo gối, nằm xuống, êm ả kể ra giấc mộng ly kỳ.
Sau khi nói xong, điện thoại trầm mặc.
"Uy, sao không nói gì? Cười tôi phải không?"
"Không." Giọng Thượng Quan Hiên có chút cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490610/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.