"Lại chết?!" Tiêu Xuân Thu phát điên.
"Lúc đưa tới chỉ còn một hơi, nghiêm túc mà nói, một hơi cũng không có, chỉ có tia khí, có thể cứu sống là nằm mơ giữa ban ngày."
"Vậy hồn đâu? Huyền Huyễn nhanh!"
Tiêu Xuân Thu không đợi phân trần nắm tay Huyền Huyễn lao vào phòng phẫu thuật, hầu như té ngã lên người hộ sĩ.
Thượng Quan Hiên xoa trán, người này, tính tình vĩnh viễn vội vàng xao động.
Thượng Quan Hiên hỏi Nguyệt Vũ: "Người chết như lần trước?"
"Ừ, toàn thân trên dưới, không một khối da, ngoại trừ da đầu. Bất quá, luận thủ pháp dùng dao, hung thủ rất cao minh, cư nhiên có thể lột cả bộ da hoàn chỉnh xuống, miệng vết cắt rất bằng phẳng."
Thượng Quan Hiên bỗng nhiên nhớ tới suy đoán Hàn Vũ dành cho hung thủ, "Cậu nghĩ hung thủ là bác sĩ?"
"Hẳn có thể, hơn nữa là giỏi về sử dụng dao phẫu thuật."
...
Huyền Huyễn vẻ mặt ngưng trọng.
Tiêu Xuân Thu bình tĩnh hô hấp, đôi mắt trông mong nhìn Huyền Huyễn.
"Anh nói người này lúc đưa tới còn khí?" Huyền Huyễn hỏi Nguyệt Vũ.
"Ừ, hơi thở mỏng manh, thế nhưng coi như sống."
"Thế nào? Có gì không thích hợp?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
"Hồn người này mất." Huyền Huyễn bình tĩnh nói, "Chuyện này tựa hồ có chút quỷ dị, nếu lúc đưa tới người này còn khí, vậy hồn hẳn còn ở, vừa nãy tôi ở ngoài không cảm giác có gì dị thường, thế nhưng hiện tại hồn không thấy, tôi không giải thích được nguyên nhân."
Tiêu Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490614/quyen-4-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.