"Thời kỳ mãn kinh, ha ha, thời kỳ mãn kinh, ha ha ha..."
"Tiểu Khả, em đừng cười."
Nhìn Huyền Diệu Khả ngồi trên ghế ôm bụng cười tắt thở, Tiêu Xuân Hạ không khỏi lo lắng.
"Cẩn thận cười chết." Thượng Quan Hiên không tốt nói.
Huyền Diệu Khả nhiều lần khổ cực, rốt cuộc nhịn xuống, cô vểnh lên lan hoa chỉ, nặn ra một câu: "Ai nha, chú Thượng Quan, chú thật là thời kỳ mãn kinh, cơn tức thật lớn."
Thượng Quan Hiên mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn Huyền Diệu Khả.
Tiêu Xuân Thu sờ mũi, co rúm một cái.
"Chúng ta đi ăn cơm." Tiêu Xuân Hạ hoà giải.
...
Vừa quẹo qua ngã rẽ, Tiêu Xuân Thu thỉnh thoáng liếc Thượng Quan Hiên suýt nữa đụng phải người, may mắn Thượng Quan Hiên nhanh tay lẹ mắt, kéo anh lại.
"Tiêu bác sĩ, ra ngoài ăn sao?" Người nọ chào hỏi Tiêu Xuân Hạ.
Tiêu Xuân Hạ đang nói chuyện với Huyền Diệu Khả ngẩng lên nhìn, thần sắc không tự nhiên: "Trùng hợp vậy, Tang bác sĩ."
Vừa nghe chữ "Tang", Huyền Diệu Khả cảnh giác, hồ ly tinh?
Tang Cúc vóc dáng không cao, khiến người cảm giác đầu tiên là rất gầy, như một trận gió có thể cuốn cô đi, trên gương mặt trái xoan khéo léo là đôi mắt to, lúc này hàm tình mạch mạch nhìn Tiêu Xuân Hạ.
Tiêu Xuân Hạ vô thức tránh né ánh mắt cô, tay kéo Huyền Diệu Khả.
Tang Cúc mắt hiện lên một ánh sáng, tựa hồ lúc này mới thấy đám người Huyền Diệu Khả.
"Mấy vị này là bạn anh?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490606/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.