"Thế nào? Có phát hiện không?"
Thượng Quan Hiên yên lặng nhìn Tiêu Xuân Thu không đáp.
Tiêu Xuân Thu kỳ quái, vươn tay lắc a lắc trước mặt anh.
"Hồi hồn? Nghĩ gì?"
Thượng Quan Hiên hoàn hồn, nói: "Tạm thời không phát hiện."
"Ai, tìm không ra manh mối, vậy phải tra thế nào?" Tiêu Xuân Thu có chút nhụt chí.
"Cậu lát nữa đi đâu?"
"Anh tôi hẹn đi ăn."
"Tôi cũng đi."
"Hách?" Tiêu Xuân Thu choáng váng.
Thẳng đến bệnh viện, Tiêu Xuân Thu mới hồi phục từ kinh ngạc, anh quay đầu hỏi: "Anh tôi ăn với tôi, cậu đi theo làm gì?"
"Cậu đừng quản." Thượng Quan Hiên một bộ biểu tình "chuyện của tôi không cần cậu lo".
Tiêu Xuân Thu chán nản, anh cười nhạt: "Thượng Quan Hiên, cậu tốt nhất nói rõ, hiện tại là tôi ăn với anh tôi, không phải ăn với anh cậu."
"Tôi biết."
"Cậu biết cái quỷ!" Tiêu Xuân Thu gầm rú.
Thượng Quan Hiên quay đầu, quét nhìn Tiêu Xuân Thu tức giận, không đâu ra đâu nói: "Ở đây là bệnh viện, mời chú ý âm lượng, cho dù cậu là cảnh sát, cũng không có quyền được miễn."
Tiêu Xuân Thu tức chết, hận không thể xông lên tóm lấy Thượng Quan Hiên đánh một trận, đáng tiếc, không có gan.
...
Tiêu Xuân Hạ nghi hoặc nhìn Thượng Quan Hiên lão thần tự tại, kéo Tiêu Xuân Thu sang bên nhỏ giọng hỏi: "Hai đứa thế nào như trẻ sinh đôi, đi đâu cũng có nhau?"
Tiêu Xuân Thu sắc mặt thối thối, "Anh, đừng dùng từ đó hình dung, ai biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490604/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.