"Người sống? Không thể nào." Nguyệt Vũ không tin, "Từ ảnh chụp đến xem, người này da trên người đều bị lột xuống, có chút bộ vị thậm chí chân da cũng mất, quả thực là máu thịt lẫn lộn, trừ phi lập tức cầm máu, bằng không không khả năng sống sót."
Tiêu Xuân Hạ tán thành quan điểm của Nguyệt Vũ.
Huyền Huyễn hỏi: "Tiểu Khả, ảnh chụp này em lấy đâu ra?"
"Vừa chụp, lúc em đi tìm Tiểu Hạ, đụng phải người này được đưa vào, vì nghĩ không bình thường, cho nên chụp."
"Vậy em nói người này còn sống không?"
"Anh ta khàn giọng thảm thiết, đương nhiên sống."
"Vậy hiện tại nhất định đã chết." Nguyệt Vũ chắc chắn.
...
Người kia quả nhiên chết, hơn nữa tử trạng cực kỳ kinh khủng, da trên người không một khối hoàn chỉnh, mu bàn tay và bắp chân thậm chí thấy cả xương.
Nghe xong tin này, Tiêu Xuân Hạ cực kỳ sợ hãi.
"Kẻ nào tàn nhẫn vậy, lột xuống từng khối da, đây có khác gì lăng trì?"
"Không khác, đều sống không bằng chết." Huyền Huyễn bình tĩnh nói.
Tiêu Xuân Hạ trầm mặc.
Anh nhìn ngón tay mình, thập chỉ liên tâm, thật không dám tưởng tượng nếu da bị lột xuống sẽ là đau đớn cực hạn cỡ nào.
Huyền Diệu Khả nhìn ảnh chụp trong điện thoại, dù là cô không sợ trời không sợ đất vẫn thấy ghê tởm, không khỏi lạnh gáy, "Anh, anh nghĩ là báo thù, hay là tâm lý biến thái dằn vặt người để thoả mãn?"
"Không biết."
"Tiểu Nguyệt, cậu không phải biết chiêu hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490596/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.