Nhìn Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên xuất hiện trước mặt, Huyền Huyễn giật mình.
Tiêu Xuân Thu tới phân nửa là Tiêu Xuân Hạ gọi, thế nhưng Thượng Quan Hiên dĩ nhiên đi theo, Huyền Huyễn thực sự ngoài ý muốn.
Thượng Quan Hiên gật đầu với Huyền Huyễn, coi như chào hỏi.
Tiêu Xuân Thu liều mạng giải thích: "Không phải tôi dẫn cậu ta tới, lúc anh tôi gọi, tôi ra ngoài, là cậu ta tiếp điện thoại, cậu ta bình thường không hiếu kỳ, hôm nay không biết vì sao tính tình thay đổi, trở nên bát quái, tôi nghĩ đại khái là quỷ triền thân? Nếu không, cậu giúp xem?..."
Càng nghe sắc mặt Thượng Quan Hiên càng khó coi.
Huyền Huyễn liếc Thượng Quan Hiên đen mặt, thầm cười trộm.
Huyền Diệu Khả kéo Tiêu Xuân Hạ sang bên rủ rỉ.
Tiêu Xuân Hạ dại ra, kinh nghi bất định nhìn Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên.
Huyền Diệu Khả kéo đầu Tiêu Xuân Hạ xuống, lại rủ rỉ một hồi.
Tiêu Xuân Hạ nửa tin nửa ngờ, ánh mắt không tự chủ bay đến trên người Thượng Quan Hiên.
Huyền Diệu Khả vẻ mặt khẳng định
Tiêu Xuân Hạ thở dài.
Nguyệt Vũ ôm sóc chuột, người cắn hạnh nhân, sủng cắn quả hạch, vừa cắn, vừa chuyển mắt trên người Thượng Quan Hiên.
Nguyệt Vũ nhìn Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ tụ đầu rủ rỉ, lại nhìn Tiêu Xuân Thu cố gắng giải thích, lại nhìn Thượng Quan Hiên đen mặt, nghĩ rất ý tứ, lén ngoắc Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn liếc Thượng Quan Hiên phiền muộn không gì sánh được, nhịn cười đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490597/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.