Sóc chuột đáng thương hề hề nhìn đám người Huyền Huyễn miệng đầy mỡ, ai oán.
Tôi cũng đói!
Huyền Huyễn liếc sóc chuột, sóc chuột thả lỏng lần thứ hai cứng còng.
Huyền Huyễn bốc quả hạch đặt cạnh, đổ một ít lên bàn.
Đôi mắt nhỏ tròn tròn của sóc chuột tràn đầy hoang mang, liếc Huyền Huyễn cúi đầu ăn hồi lâu, mới cẩn cẩn dực dực bò xuống vai Nguyệt Vũ, ghé qua ngửi, cầm một quả hạch dùng miệng nhỏ gặm.
Anh em Tiêu thị cắn đũa, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh chằm chằm Huyễn Huyễn.
Đối phản ứng của bọn họ Huyền Diệu Khả xem trong mắt, "Các anh ngạc nhiên làm gì? Anh em luôn thiện lương."
"Đúng vậy." Nguyệt Vũ lập tức phụ hoạ.
Huyền Diệu Khả không nghĩ để ý kẻ khinh bạc anh mình, hỏi Tiêu Xuân Thu: "Các anh có việc gì?"
Rồi lại nói: "Hẳn không phải việc tốt, có gì cơm nước xong hãy nói, miễn mất khẩu vị."
Cơm nước xong, Nguyệt Vũ phi thường tích cực cầm chén đũa đi rửa.
Sóc chuột ăn no mài mài răng, mài tới trong tay Huyền Huyễn, cọ a cọ.
Huyền Huyễn cúi đầu nhìn nó, vươn ngón trỏ gãi gãi cằm nó.
Sóc chuột thoải mái khẽ gọi.
Huyền Huyễn nở nụ cười, cong ngón tay bắn cái đuôi trụi lủi.
Cậu ngẩng đầu hỏi Tiêu Xuân Thu: "Lại có vụ án khó giải quyết?"
"Ừ, trong nửa tháng, đã chết mười, cộng thêm sáng nay một cái là mười một người đàn ông, người chết đều bị thiến, hơn nữa, hạ thể không thấy. Pháp y giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490489/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.