"Không đúng!" Lặng yên một hồi, Tiêu Xuân Thu đột nhiên nói.
"Cái gì không đúng?" Nguyệt Vũ không giải thích được.
"Cậu nói sau khi nhện trắng chui vào, máu chảy ra là màu tím đen."
"Đúng vậy, thông thường máu biến thành màu này đều vì trúng độc."
"Thế nhưng mười người chết lúc trước, ở hiện trường không phát hiện máu màu tím đen, hiện trường máu đầy đất, thế nhưng đều là màu đỏ, cho dù có máu màu tím đen, hung thủ tìm một cái lọ đựng, cũng không thể một giọt không chừa."
"Anh xác định hiện trường không có máu màu tím đen? Hai loại máu hỗn hợp rất khó phân biệt, có thể là các anh không để ý không?"
Tiêu Xuân Thu không xác định.
"Máu màu tím đen là thoáng cái chảy ra, cho dù hung thủ lập tức lấy lọ đựng, cũng không thể hoàn toàn không vết tích, tôi nghĩ tốt nhất để khoa giám chứng kiểm tra lại." Nguyệt Vũ nói.
Tiêu Xuân Thu gật đầu.
"Kỳ thực các anh có nghĩ tới, nhện trắng là hung thủ không?" Huyền Diệu Khả ngắt lời.
"Nhện là hung thủ? Hẳn không thể."
"Sao lại không? Nhện trước hạ độc người, sau đó ăn thứ kia."
Tiêu Xuân Hạ rất bất khả tư nghị nhìn Huyền Diệu Khả mặt không đổi sắc, "Tiểu Khả, chuyện ghê tởm như vậy em có thể nghĩ ra, thực sự —— ai u!"
"Tiêu Xuân Hạ, anh chán sống phải không?"
Tiêu Xuân Hạ xoa cánh tay bị nhéo đỏ, không dám lên tiếng.
Nguyệt Vũ có chút kinh ngạc nhìn hai người, nghĩ mà buồn cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490491/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.