Nguyệt Vũ nở nụ cười.
Đầu tiên trong đôi ngươi sáng như sao trời nổi lên gợn sóng tiếu ý, kế đuôi mày, nụ cười trên môi càng vẽ đậm.
Sạch sẽ chói mắt, thoảng qua như gió, một nụ cười khiến người thất thần.
Nguyệt Vũ từ túi áo lấy ra một cái khăn tay, tư thế ưu nhã lau khoé môi, bước qua đám hộ sĩ đờ đẫn, đến trước mặt Huyền Huyễn.
Nhẹ nhàng nâng cằm Huyền Huyễn, ôn nhu lau cánh môi.
Mọi người ngây ngốc bắt đầu lục tục hoàn hồn, thế nhưng chấn động sau một khắc khiến bọn họ lần thứ hai bị đánh choáng váng, hồn phách bay đi.
Nguyệt Vũ vươn tay tháo mắt kính Huyền Huyễn, quan sát một hồi, tiếu ý càng đậm.
Anh khép nửa mắt, nghiêm túc lại ôn nhu hôn lên đôi môi ấm áp của Huyền Huyễn.
Mắt Huyền Huyễn thoáng trợn to, giật mình quên chống cự.
Hôn xong, Nguyệt Vũ liếm môi, tựa hồ có chút ý do vị tẫn.
Huyền Huyễn vẫn duy trì bộ dáng trợn tròn.
Nguyệt Vũ cười cười, giúp Huyền Huyễn đeo kính, tay vuốt ve gương mặt Huyền Huyễn!
Anh nghiêng đầu sờ đầu nhỏ của sóc chuột, cười nói: "Tôi nghĩ vừa nãy nhóc này hiểu lầm ý tôi, đây mới là chân chính ý tôi muốn!"
"A!" Một tiếng thét chói tai tần suất cao, khẩn cấp lôi về hồn phách bay tới oa quốc của mọi người.
Huyền Diệu Khả ôm đầu kêu thảm thiết: "A, em là heo, ngốc! Cổ điển và hiện đại, ngây ngô và thành thục, nhu hoà giữa quyến rũ và thanh thuần, cỡ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490481/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.