Huyền Huyễn thích ngủ đến tự nhiên tỉnh, cậu chưa từng gài đồng hồ báo thức, khi nào tỉnh thì khi đó rời giường.
Cộng thêm gần nhất Huyền Diệu Khả không gọi, Huyền Huyễn thường ngủ đến 10 giờ mới tình nguyện dậy.
Hôm nay, hơn tám rưỡi, Huyền Huyễn đã bị đánh thức.
Điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường vang.
Huyền Huyễn gãi đầu, lẽ nào tối qua ngủ quên tắt máy?
"Uy?"
"Huyền Huyễn, mau tới bệnh viện!"
Huyền Huyễn chui vào chăn, dùng một loại thanh âm kéo dài nói: "Tiêu Xuân Thu, anh biết tôi không thích bị người quấy rầy giấc ngủ, tốt nhất đừng nói nhảm?"
Đầu kia điện thoại, Tiêu Xuân Thu cười khan vài tiếng.
"Ha ha, chúng ta hiểu nhau vậy, sẽ không tính toán nhiều thế chứ."
"Tôi và anh không có tí quan hệ."
"Hắc hắc, cậu biết tôi không phải loại người buồn chán, không có việc sao dám quấy rầy cậu."
"Có việc khải tấu, vô sự bãi triều."
"Có người trị được những người uống rượu Hồng Mang." Tiêu Xuân Thu rất nhanh nói.
"Nga?" Đôi mắt nửa khép của Huyền Huyễn mở ra tí, "Thần thánh phương nào? Lợi hại vậy?"
"Một người đàn ông kỳ quái."
Ở khi Tiêu Xuân Thu nói câu một người đàn ông kỳ quái, Huyền Huyễn đứng dậy.
Huyền Diệu Khả không ở, đi quấy rầy Tiêu Xuân Hạ.
Ăn sáng, thay quần jean, áo T-shirt, trên lưng ba lô, đeo kính, ra ngoài.
...
Gió mát hiu hiu, ánh nắng buổi sáng tám chín giờ hơi yếu, chiếu trên mặt không cảm thấy nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490477/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.