Huyền Diệu Khả cẩn cẩn dực dực đẩy cửa, ló đầu vào.
Huyền Huyễn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ôm bút ký gõ nhanh.
Huyền Huyễn không ngẩng đầu, hỏi: "Đã về?"
Huyền Diệu Khả đóng cửa, chậm rãi ngồi xuống cạnh Huyền Huyễn, nhìn cậu.
Huyền Huyễn mạc danh kỳ diệu, "Làm gì?"
"Anh, anh không giận?"
"Giận?"
Huyền Huyễn tự nhiên biết Huyền Diệu Khả chỉ là chuyện mình bị cường hôn, cậu cúi đầu gõ tiếp.
"Giận? Vì sao phải giận?"
Huyền Diệu Khả trừng to mắt, "Anh, đó là nụ hôn đầu tiên của anh? Anh thế nào không quan tâm?"
Huyền Huyễn híp mắt, một lát sau, cậu nở nụ cười, "Không quan tâm, anh ta không xấu, chí ít tốt hơn bị người xấu hôn."
"Anh, đây là tư tưởng gì? Bình thường anh luôn nói em tư tưởng không được, em xem tư tưởng của anh mới không được!"
Huyền Huyễn đẩy bút ký trên đùi ra, nâng má suy nghĩ một hồi: "Lẽ nào em muốn anh giết anh ta?"
"Đương nhiên không phải, thế nhưng tốt xấu phải giáo huấn anh ta!" Huyền Diệu Khả nắm chặt tay.
"Đốt tóc và quần áo anh ta không tính giáo huấn?"
Nhớ tới cảnh chật vật của một người một chuột, Huyền Diệu Khả cười, "Tính, thế nhưng rất nhẹ."
"Anh không ghét anh ta, vậy là được."
"Hắc hắc, mái tóc dài của anh ta hầu như bị đốt trọi, đuôi sóc chuột cũng bị đốt phân nửa, đáng tiếc anh không thấy cảnh bọn họ đau khổ, buồn cười chết."
Huyền Huyễn không để ý cười cười, không tự giác vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490483/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.