"Anh thấy La Võng ở đâu?" Huyền Huyễn hỏi.
"Ở đây."
"Ở đây?" Huyền Huyễn trầm ngâm.
"Khi tỉnh lại tôi thấy gã, thế nhưng bất quá thất thần một hồi, gã đã biến mất. Còn có tôi rốt cuộc biết tứ chi chỉ còn bạch cốt không thấy cơ thịt của những thi thể kia là do đâu, đều do một loại thực nhân hoa làm!"
"Thực nhân hoa? Thực nhân hoa gì?" Tiêu Xuân Hạ xen mồm hỏi.
"Một loại hoa xấu xí màu sắc diễm lệ, có xúc tua màu đỏ thật dài, bất quá chớp mắt công phu, đã ăn hết tay chân người, rất kinh khủng, nhưng em kỳ quái, vì sao loại hoa này chỉ ăn tay chân, không ăn bộ phận khác?" Tiêu Xuân Thu có chút không hiểu.
Tiêu Xuân Hạ không biết nghĩ tới gì, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng.
"Anh, anh cười rất âm hiểm."
"Thường nói, tứ chi người là bộ vị hoạt động nhiều nhất của thân thể, em nghĩ a, em mỗi ngày dùng chân đi lại, dùng tay ăn uống, hoạt động nhiều lắm, cơ thịt tự nhiên săn chắc hơn bộ vị khác, tự nhiên ăn tương đối ngon, như táo, em chỉ thích ngọt lịm tươi mát."
Huyền Diệu Khả sắc mặt phát xanh, cô mặt không biểu tình nhìn Tiêu Xuân Hạ nói mi phi sắc vũ, ác tâm như vậy, anh ta thế nào vui vẻ?
Tiêu Xuân Thu nghĩ dạ dày trống rỗng quằn quại, tuy không có gì để ói, thế nhưng nôn khan rất thống khổ.
"Anh, không cần nói, em muốn ói."
Tiêu Xuân Hạ khinh bỉ nhìn Tiêu Xuân Thu, "Nhóc con, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490469/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.