Bầu trời u tối, nhà gỗ tàn cũ, cỏ dại cao nửa người.
Tiêu Xuân Hạ nói đùa: "Đây thực sự là chỗ quay phim kinh dị tốt."
"Anh muốn quay phim? Thu phí không đắt, mỗi lần chỉ có thể dẫn sáu người, mỗi người một vạn nguyên."
Tiêu Xuân Hạ khoé miệng co quắp, tiểu quỷ này thật là bất luận lúc nào cũng không quên kiếm tiền.
Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ hỏi: "Địa Phủ có thể tuỳ tiện tới?"
"Ở đây không phải Địa Phủ."
"Không phải Địa Phủ? Vậy thế nào nhiều quỷ như vậy?"
"Đây là Vong Xuyên, thuộc về biên giới sát Địa Phủ, quỷ tự nhiên nhiều, hạn chế lại không nhiều, chỉ cần có quỷ dẫn đường, không xúc phạm quy định, là có thể vào." Diệp Thanh giải thích, nói xong, nhìn thoáng Huyền Huyễn và Huyễn Diệu Khả, bổ sung nói: "Đương nhiên, người như bọn họ, không cần quỷ dẫn đường cũng có thể vào, người thường không được."
"Vậy La Võng là quỷ dẫn đường?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
Diệp Thanh thần sắc đột nhiên trở nên cổ quái, "Nếu các anh nói là nô lệ của Hồng Mang, gã vốn là quỷ, ra vào Vong Xuyên tự nhiên không vấn đề?"
"Nô lệ của Hồng Mang?"
"Loại hoa các anh muốn tìm không phải Hồng Mang?" Diệp Thanh có chút kinh ngạc, thằng bé nhíu mày, "Lẽ nào lầm? Hẳn không phải, loại hoa xấu xí nhưng màu sắc diễm lệ, ở đây chỉ có Hồng Mang."
Huyền Huyễn ánh mắt loé loé, lấy ra bình nhỏ chứa cánh hoa, "Cậu xem đây có phải Hồng Mang không?"
Diệp Thanh lui ra sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490472/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.