Thôn cô đi không bao lâu, trên đường đất vàng lại xuất hiện một cô bé.
Trên đầu cô bé tết hai búi tóc, một thân trang phục cổ đại.
Bé sôi nổi nhảy tới trước mặt Tiêu Xuân Thu, oai đầu nhìn anh.
Cô bé mặt tròn, khi cười hiện lên hai lúm đồng tiền.
Trẻ con thường dễ khiến người rơi chậm cảnh giác, Tiêu Xuân Thu hữu hảo cười cười với cô bé.
Cô bé khanh khách nở nụ cười vài tiếng, từ phía sau ảo thuật lấy ra một bình nước, "Muốn uống nước không?"
Tiêu Xuân Thu liếm môi khô khốc, khát vọng nhìn chằm chằm bình nước.
Anh sắp chết khát, lúc này không gì so nước có thể mê hoặc anh.
Nếu không phải lý trí vẫn còn, Tiêu Xuân Thu nghĩ mình vô cùng có khả năng làm một lần cướp.
Cô bé lắc bình nước, "Muốn uống không? Một nghìn nguyên một bình, anh yên tâm, nước này tuyệt đối bình thường, uống xong không có bất kỳ tác dụng phụ, nhưng rất mắc, anh phải biết đây không phải dương gian, cho nên đồ của dương gian tự nhiên trân quý."
Tiêu Xuân Thu thoáng thanh tỉnh không ít, kinh hỏi: "Đây không phải dương gian? Chẳng lẽ là âm gian? Anh đã chết?"
"Cũng không phải âm gian, đây là Vong Xuyên, yên tâm, anh chưa chết."
Tiêu Xuân Thu thở dài một hơi, "Em là?"
"Em là quỷ." Cô bé hào phóng thừa nhận.
Cho dù chuẩn bị tâm lý, Tiêu Xuân Thu vẫn bị sợ ngây người.
Cô bé lần thứ hai lắc bình nước, không chán hỏi: "Muốn uống nước không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490468/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.