Huyền Diệu Khả có chút hả hê nói: "Bác sĩ kiếm nhiều tiền như vậy, mười vạn nguyên không phải chỉ là sợi lông trên người anh sao, chút lòng thành!"
Đứa bé trừng to mắt nhìn Tiêu Xuân Hạ, hối hận nói: "Thì ra là phú quý nhân gia, sớm biết hung hăng cắn một bút tiền, ai, thực sự thất sách!"
Tiêu Xuân Hạ thần sắc đổi đổi, vẻ mặt đau khổ.
"Huyền Huyễn, anh sai rồi, anh không nên xen mồm."
"Tri thác năng cải, thiện mạc đại yên."
Tiêu Xuân Hạ không thể làm gì khác hơn là thở dài, nói với đứa bé: "Tiểu quỷ, nhanh giúp anh tìm người!"
Đứa bé lắc đầu, "Cái gì là đời người hai mặt, chính là đây."
Tiêu Xuân Hạ nín thở, nửa ngày, mới nói: "Em là quỷ, không phải người."
Đứa bé thương tâm nói: "Em biết em là quỷ, em cũng không phải muốn làm quỷ."
"Ỷ lớn hiếp nhỏ." Huyền Diệu Khả khinh bỉ nói.
Tiêu Xuân Hạ nghĩ mình thật oan, tiểu quỷ này căn bản không phải thực sự thương tâm.
Huyền Huyễn hợp thời nói: "Được rồi, đừng nói nữa, nhanh tìm Tiêu Xuân Thu."
Đứa bé lập tức thu hồi thần sắc bi thương, đối Tiêu Xuân Hạ nói: "Mời vươn tay ra."
Huyền Diệu Khả liếc nhìn đứa bé, thầm nghĩ: tiểu quỷ này rất biết biến sắc mặt, như Tiêu Xuân Hạ!
Tiêu Xuân Hạ hồ nghi vươn tay.
Đứa bé không biết dùng cái gì đâm một cái trên ngón tay anh.
Tiêu Xuân Hạ nghĩ xót, cúi đầu nhìn, chảy máu.
Đứa bé dính một giọt máu, bôi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490465/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.