Tiêu Xuân Thu ngồi trên tảng đá, bỗng có cảm giác, thế giới này thật an tĩnh, thật cô tịch, giữa thiên địa tựa hồ chỉ còn mình anh.
Suy nghĩ này khiến Tiêu Xuân Thu run lên, hàn ý sinh ra, hai tay anh ôm cánh tay chà mạnh, hy vọng có thể đuổi đi hàn ý.
Không biết nguyên do, bỗng nhiên nhớ tới một câu chuyện rất xưa.
Nhân loại trên Địa Cầu diệt vong, chỉ còn một người cuối cùng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Con đường đất vàng, cỏ cây khô héo.
Tiêu Xuân Thu nghĩ độ ấm bốn phía dần dần giảm.
Không thấy người, tới một con quỷ cũng tốt!
Tiêu Xuân Thu rống lên.
Đất hoang trống trải mơ hồ truyền tới hồi âm yếu ớt, càng khiến bốn phía đột ngột an tĩnh.
Trong vắng vẻ, bỗng vang lên tiếng chuông.
Tiêu Xuân Thu ngẩng đầu, trên đường đi tới một cô gái trang phục thôn cô ôm rổ.
Cô gái uốn éo về phía Tiêu Xuân Thu, mỗi bước chân, chiếc chuông trên mắt cá chân phải vang lên.
Cô gái này tới rất đột ngột, Tiêu Xuân Thu nghĩ cô như chui ra từ bùn đất.
Thôn cô tới trước mặt Tiêu Xuân Thu, nhìn anh một cái, vươn tay lấy ra một cái bánh bao trong rổ, cười khanh khách hỏi: "Muốn ăn bánh bao không?"
Bao tử Tiêu Xuân Thu thập phần hợp thời kêu một tiếng, anh trừng mắt nhìn thôn cô cười xán lạn, nhớ tới tài xế xe tải vừa nãy, miệng sống chết nhắm chặt, không dám nói lời nào.
Tuy rất đói, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490464/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.