"Xuân Thu Chiến Quốc không sao?" Huyền Diệu Khả hỏi.
"Có thể gọi điện cầu cứu, nghĩ hẳn không sao. Xuân Thu nói nó ở cửa thôn cái gì Vương thôn, Vương thôn này ở đâu? Nãy quên hỏi."
Tiêu Xuân Hạ vừa nói, vừa gọi lại dự định hỏi Tiêu Xuân Thu địa chỉ chi tiết.
"Không số?"
Tiêu Xuân Hạ trợn tròn hai mắt, kinh ngạc không thôi.
"Vừa mới gọi, thế nào nhanh vậy biến thành không số? Thần thật!"
Huyền Huyễn và Huyền Diệu Khả nhìn nhau, Huyền Huyễn nói: "Tôi biết chỗ đó ở đâu, đi thôi."
"Cậu biết?" Tiêu Xuân Hạ lần thứ hai kinh ngạc, "Chỗ đó ở đâu? Anh thế nào chưa từng nghe?"
"Vong Xuyên, vong của vong linh, xuyên của băng xuyên." Huyền Huyễn lẳng lặng nói.
Tiêu Xuân Hạ cả kinh thiếu chút rớt điện thoại di động trên tay, "Cậu nói, cậu nói Xuân Thu nó..."
"Anh ta còn sống."
Tiêu Xuân Hạ thoáng yên lòng, "Xuân Thu vì sao ở đó? Nó không có nguy hiểm?"
"Anh ta ở đó, hẳn là La Võng dẫn tới, tôi hiện không rõ vì sao La Võng dẫn anh ta tới, bất quá, anh yên tâm, Xuân Thu không sao, hẳn là có vong linh giúp anh ta."
Tiêu Xuân Hạ xoa mồ hôi lạnh, sốt ruột nói: "Chúng ta nhanh dẫn Xuân Thu về."
Trước khi đi, Huyền Huyễn lấy ra cái bình nhỏ đựng cánh hoa rứt từ đoá hoa.
Ra khỏi hầm rượu, Huyền Huyễn ném một đạo phù chú vào vại rượu, thoáng chốc ngọn lửa bốc lên.
Trước một khắc lái xe rời khỏi, Tiêu Xuân Hạ quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490461/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.