Edit: Ring.
“Vũ Khâm, chàng nghe ta nhận trách nhiệm về mình, có phải rất khó chịu không?”
Bùi Vũ Khâm dùng sức gật đầu.
“Ngốc, chàng biết là được rồi. Vậy chàng ở trước mặt ta đổhết trách nhiệm trong chuyện này lên đầu mình, ta nghe sẽ không khó chịu sao?”
“Thật xin lỗi, Yên nhi, ta không nói nữa!”
“Vũ Khâm, nhìn ta, nghe ta nói được không?”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy liền ngước ánh mắt mang theo u buồn cùng bi thương nhìn về phía Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên thấy đôi mắt mệt mỏi đầy tơ máu của hắn thì đau lòng vô cùng “Vũ Khâm, trong nháy mắt con mất đi kia, không giấu chàng, ta đúng là cócảm giác tâm như tro tàn, cảm thấy giống như sinh mệnh cũng dần rời đitheo con của chúng ta. Nhưng lúc đó, ta nghe được tiếng chàng gọi, chàng bi thương gọi tên ta như vậy, muốn ta đừng đi, rằng chàng cần ta thì ta giống như lần nữa sống lại. Ta nhớ ra trên đời này còn có chàng, ngườicần ta hơn bất kỳ ai khác. Con mất thì chúng ta sau này còn có lại được, nhưng nếu chàng không có ta, hoặc là ta mất đi chàng, thì chính là bikịch trong nhân gian.
Cho nên đừng thương tâm, mất cái gì cũng không đáng sợ, chỉcần không mất đi tính mạng cùng sự kiên trì, mục đích sống là được rồi.Cho nên Vũ Khâm, đừng khóc được không, ta thật sự không trách chàng,cũng không trách bản thân mình. Nếu thật sự phải nói thì chỉ có thể nóiduyên phận của chúng ta và đứa bé này quá mỏng. Ta nghĩ nếu có duyên, nó nhất định sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609581/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.