Nghe giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm liền biết bằng trí tuệ của mình, nàng lúc này chắc chắn đã hiểu được tin tức mà hắn vẫn muốn giấu diếm. Trong lòng hắn lo lắng không thôi, ánh mắt lại vẫn nhìn chăm chú vào nàng, sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì tổn thương đến bản thân.
“Vũ Khâm, là ai?
Vũ Khâm, chàng nói cho ta biết, là ai làm hại chúng ta như vậy! Ta có quyền được biết!”
Bùi Vũ Khâm đương nhiên biết nàng có quyền, hắn đã sớm giam Lâm Quỳnh Hoa lại để Yên nhi có cơ hội tự mình xử lý rồi. Nhưng nếu có thể, hắn thật sự hy vọng thà là Yên nhi vĩnh viễn cũng không biết được tin này, như vậy ít nhất trong lòng nàng cũng sẽ không thất vọng cùng thương tâm đến vậy.
Sau khi im lặng một lúc, Bùi Vũ Khâm mới chậm rãi nói ba chữ “Lâm Quỳnh Hoa!”
Ba chữ này vừa được nói ra, tròng mắt Giang Mộ Yên liền co lại, hơn nửa ngày sau mới chậm rãi nói một câu “Thì ra là ả!”
“Yên nhi, người đã bị bắt lại rồi, ta vẫn chưa động tay xử lí. Ta nghĩ nếu nàng tỉnh lại chắc chắn sẽ muốn được tự mình giải quyết chuyện này.”
Lúc Bùi Vũ Khâm nói những lời này, cảm xúc đã bình thản hơn nhiều. Lúc này, sự hổ thẹn cùng tự trách của hắn đã biến thành nỗi sợ hãi từ trong tiềm thức. Hắn sợ sau chuyện sẩy thai lần này, Yên nhi sẽ không gượng dậy nổi, không thể khôi phục vẻ sáng sủa như trước đây nữa.
“Vũ Khâm, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609582/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.