Suy nghĩ này một khi xuất hiện liền giống như một mầm móng không ngừng bén rễ trong đầu Giang Mộ Yên.
Nhưng mà nháy mắt sau đó, nàng đã nghiêm trọng khinh bỉ bản thân, lẽ ra không nên nghĩ người mình yêu như vậy mới phải.
Sự ôn hòa, thân thiết của Dạ Tập là giả, nhưng Vũ Khâm đối với nàngnhư thế nào đã rất rõ ràng, nàng sao có thể nảy sinh suy nghĩ không tintưởng hắn như vậy chứ?
Giang Mộ Yên sau khi tự trách một phen liền ném cái suy nghĩ đó rasau đầu. Mà đôi phụ tử trước mắt hiển nhiên cũng đang trong giai đoạnđấu đá cao trào, không có chỗ cần Giang Mộ Yên lên tiếng, cho nên từ đầu đến cuối nàng vẫn im lặng đứng chờ một bên.
Thật ra Giang Mộ Yên nào đâu biết, trong lòng Bùi Dạ Tập đang vô cùng khát vọng nàng mở miệng nói điều gì đó, cho dù là tùy tiện một câu ngắn cũng được, vậy hắn mới xem như có cơ hội để nói chuyện với nàng.
Nhưng mà cố tình Giang Mộ Yên lại thận trọng, đoan trang như nữ quyến nhà phú quý, một câu cũng không nói, càng miễn bàn đến chuyện chủ độngmở miệng bắt chuyện với hắn.
Thời gian đối với nhóm người Bùi Vũ Khâm bây giờ không thể nghi ngờlà vô cùng quý giá, rất nhanh sau đó, một chiếc xe ngựa gần như đã bỏhết những thứ không cần thiết xuống đã đứng đợi trước cửa lớn kháchđiếm. Mà Triển Tịch cũng đã trở lại, nhanh chóng mở cửa, không nói lờinào với đôi phụ tử còn đứng nhìn nhau trong đại đường mà chỉ thông báomột câu “Lão gia, phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609529/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.