Trên đường trở về, ngoại trừ chạy vẫn chỉ có chạy.
Xe ngựa vừa ra khỏi khách điếm Tập Giang thì không đến nửa canh giờđã lên đường lớn. Bởi vì đang là ban đêm, trên sông cũng êm ắng, đithuyền vô cùng nguy hiểm nên Triển Tịch liền dựa vào kỹ thuật điều khiển xe thuần thục của mình, nương theo ánh sáng mông lung chiếu đường củahai cái đèn lồng treo trên thành xe mà một đường điều khiển bốn con ngựa lớn chạy thẳng.
Một đêm chạy hai trăm dặm, lúc hừng đông, bọn họ đã đến Châu Phủ, sau đó lại bao một con thuyền ở đó, tất cả người, ngựa, xe lúc này mới lênthuyền. Mà mọi người giờ phút này đã xóc nảy một buổi tối, mãi đến khilên thuyền rồi mới có thời gian nghỉ ngơi.
Thanh Thư bởi vì chứng say tàu nên không được nghỉ sung sướng nhưvậy, không cần phải nói, hắn tất nhiên là nôn đến thất điên bát đảo.Nhưng điều không ngờ là Giang Mộ Yên cũng trở nên khó ngủ, vừa lênthuyền đã bắt đầu choáng váng, khiến Bùi Vũ Khâm cùng Hồng Nguyệt sợ đến trắng bệch.
Bùi Vũ Khâm định bảo nhà đò cho thuyền đi chậm lại, nhưng lại bị Giang Mộ Yên ngăn cản “Vũ Khâm, vốn đã muốn không kịp rồi, chàng đừng đi, bằng không chúng ta thật sự sẽ không về nhà đúng lúc được!”
“Nhưng mà Yên nhi nàng khó chịu như vậy, chẳng lẽ muốn ta khoanh tay đứng nhìn mà không làm gì cho nàng hết sao?”
“Vũ Khâm, cũng chỉ là say tàu mà thôi. Đường đi ta ăn ngonngủ ngon, không bị sao hết, giờ đường về mới bắt đầu say tàu, vậy cũngkhông xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609530/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.