Edit: Ring.
Tất nhiên mới đầu không được thuận lợi lắm, dù sao bàn tay đã quen cầm bút lông, muốn hoàn toàn thay đổi thành cầm bút lông ngỗng sẽ rất ngượng ngập, hơn nữa bởi vì dùng quá nhiều sức nên đầu nhọn lông ngỗng còn đâm thủng giấy Tuyên Thành mỏng manh mấy lần.
Nhưng Giang Mộ Yên vẫn không nản lòng, tiếp tục kiên nhẫn dạy, từng chút từng chút truyền thụ cho Bùi Vũ Khâm cách viết cùng độ mạnh yếu khi viết. Mà Bùi Vũ Khâm cũng cảm thấy rất hứng thú với kiểu bút hoàn toàn mới này nên cũng phá lệ chăm chú học hỏi, hơn nữa hắn vốn đã là một người rất trí tuệ, lại không phải cổ hủ cố chấp cho nên rất nhanh đã nắm được cách khống chế lực hợp lý.
Tuy chữ viết ra vẫn chưa được như ý muốn nhưng cũng đã khiến Giang Mộ Yên vỗ tay khen ngợi không thôi.
“Vũ Khâm, chàng thông minh quá! Đúng là vừa học đã biết! Thật sự là quá tốt!”
Bùi Vũ Khâm nhìn chữ mình vừa viết ra, cũng không cảm thấy vừa lòng, nhất là sau khi nhìn qua những con chữ hoàn toàn đối lập bên Giang Mộ Yên, hắn lại càng cảm thấy xấu hổ không thôi.
“Yên nhi, nàng đừng khen nữa, nàng xem chữ này ta viết ra còn không bằng đứa con nít sáu tuổi, nàng còn khen, vậy không phải khiến ta càng hổ thẹn hơn sao?”
“Vũ Khâm đừng coi nhẹ bản thân như vậy, bút này hoàn toàn không giống với những cây bút chàng đã dùng trước đây, hơn nữa có thể nói là hoàn toàn đối lập, vốn đã như học lại từ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609424/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.