Edit: Ring.
Thanh Thư kinh ngạc nhìn lão gia mới nửa canh giờ trước còn mang bộ dáng tinh thần không tốt bước vào phòng, vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khi một lần nữa bước ra, trên mặt đã treo nụ cười ấm áp mà nhu hòa.
Điều này khiến hắn không nhịn được mà dùng ánh mắt kính nể nhìn Giang Mộ Yên, quả thật không thể tưởng tượng nàng đã làm như thế nào.
Dường như Mộ Yên tiểu thư này trong nháy mắt đã trở thành người không gì làm không được.
“Thanh Thư, ngươi đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không mau cho người đi hâm nóng đồ ăn lại?”
Bùi Vũ Khâm thoáng nâng giọng gọi tỉnh Thanh Thư rõ ràng đã muốn hoàn toàn sùng bái Yên nhi của hắn.
Thanh Thư quả nhiên lập tức hồi phục tinh thần, phản xạ đáp lời “Dạ, dạ, Thanh Thư đi ngay!”
Nhìn bộ dáng Thanh Thư giống như con thỏ bị dọa mà chạy đi, Bùi Vũ Khâm nhịn không được lắc đầu cười nói “Yên nhi, bây giờ ta thật sự là rất hiếu kì, cuối cùng là nàng đã làm gì, ta bất quá chỉ đi mấy canh giờ thôi mà Thanh Thư này ngay cả tâm cũng đã hướng về nàng. Chẳng lẽ nàng có phép tiên gì sao?”
Thấy Bùi Vũ Khâm đã nói giỡn trở lại, Giang Mộ Yên liền biết hắn thật sự đã khôi phục tinh thần, cũng cười một tiếng “Phép tiên thì không có, nhưng lông ngỗng lại có mấy cọng!”
“Lông ngỗng? Ý Yên nhi không phải là Thanh Thư trở nên không giống hắn như vậy là chỉ vì mấy cọng lông ngỗng chứ?”
Thấy Bùi Vũ Khâm hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609423/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.