Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm vẫn chưa hiểu lắm.
Giang Mộ Yên cũng biết chỉ nói vậy tất nhiên hắn không hiểu cho nên càng cẩn thận giải thích từng bước “Là như vầy, tiên sinh chàng có từng nghĩ vì sao chàng lại mệt như vậy chưa?
Đó là bởi vì một mình chàng làm rất nhiều chuyện, tất cả những chuyện mệt mỏi nhất, phức tạp nhất cũng phiền tóai nhất, mà những chuyện đó lại không phải là quan trọng nhất.”
“Yên nhi, nàng có thể nói kỹ hơn một chút không?” Bùi Vũ Khâm tựa hồ đã nắm được phần nào những lời Yên nhi có thể sẽ nói tiếp theo.
“Đương nhiên có thể. Tiên sinh chàng xem, chàng một ngày cơ hồ dùng hơn tám canh giờ để xử lí những sổ sách này, ngẫu nhiên còn phải phân ra thời gian để đi tiếp những mối làm ăn khắp nơi, bàn bạc chuyện hợp tác mới.
Mặt khác, trong một năm, chàng còn phải rút ra thời gian mấy tháng để tuần tra cửa hàng các nơi. Mấy ngày lễ, Tết còn phải bái phỏng một số người liên quan, tỷ như quan phụ mẫu hoặc là mấy người linh tinh khác, hơn nữa còn có việc nhà của cả gia tộc này.
Tất cả mọi chuyện gộp lại, ta cảm thấy thời gian của tiên sinh chàng căn bản không đủ dùng!”
Bùi Vũ Khâm gật đầu xác nhận. Đúng vậy, hắn biết những gì Yên nhi nói là sự thật. Mà hắn bao nhiêu năm cũng chỉ xoay quanh trong mấy chuyện này nên căn bản không có nhiều thời gian ở cùng với con, vì vậy mà Dạ Tập hôm nay mới có tính tình tùy hứng làm bậy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609425/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.