Edit: Ring.
“Vũ Khâm, thực xin lỗi, ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy!”
Sau khi Bùi Dạ Tập phất tay áo rời đi, Giang Mộ Yên cho dù trong lòng vẫn còn rất vui vẻ vì đã biết được thái độ của Bùi Vũ Khâm với mình nhưng đối với chuyện khiến quan hệ cha con của bọn họ trở thành như vậy, trong lòng nàng vẫn hổ thẹn không thôi.
“Yên nhi, không sao, Dạ Tập vốn là một đứa nhỏ, có rất nhiều chuyện nó không biết suy nghĩ cẩn thận, tin tưởng sau khi nó suy nghĩ cẩn thận sẽ tốt hơn.”
Bùi Vũ Khâm như an ủi mà vỗ nhẹ vai Giang Mộ Yên “Nhưng thật ra vừa rồi Dạ Tập nói nhiều lời khó nghe như vậy, Yên nhi nàng đừng để bụng.”
“Không sao, ta đã sớm biết hắn sẽ có thái độ như vậy, chỉ là có thể được chàng đáp lại, cho dù cậu ta lại nói lời khó nghe nữa, ta chắc chắn không thể thay đổi thái độ.”
Giang Mộ Yên bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn về phía Bùi Vũ Khâm “Vũ Khâm, chàng chuẩn bị tốt chưa? Sau hôm nay, Bùi gia sợ là sẽ vì ta mà nổi lên giông bão, áp lực chỗ chàng phải thừa nhận sợ sẽ không nhỏ!”
Thấy đôi mắt lo lắng lại kiên định của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm thản nhiên nở nụ cười, vuốt mái tóc dài của nàng.
“Yên nhi, chuyện này nàng không cần lo lắng, nếu ta đã quyết định đi con đường này thì tất nhiên sẽ xử lí tốt mọi chuyện. Nàng cứ an tâm sống cuộc sống của mình, không cần vì vậy mà thay đổi thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609382/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.