Edit: Ring.
“Dạ Tập, ngươi là con ta, mặc kệ thế nào ngươi cũng là con ta, cho dù ngỗ nghịch, cho dù không chịu phấn đấu, cho dù bản tính ngươi luôn tùy ý, hoặc có một ngày gây họa đến mất đầu cũng không thay đổi được sự thật ngươi là con ta.”
Bùi Vũ Khâm đột nhiên nói như vậy, khiến Bùi Dạ Tập càng cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì cha hắn không thể tự nhiên nói ra một câu không hề liên quan đến chủ đề đang tranh luận của bọn họ như vậy.
Bùi Vũ Khâm lại dường như không định giải thích, chỉ tiếp tục lạnh nhạt nói “Cổ nhân nói rất đúng, con không thể trách tội cha. Khi ngươi còn nhỏ, ta không quan tâm chăm sóc nhiều, trong lòng ngươi có gì bất mãn với ta, ta cũng có thể hiểu, nên nhiều năm qua vẫn luôn muốn bồi thường cho ngươi.
Nhưng là Dạ Tập, ta đối tốt với ngươi, vẫn luôn thương yêu, sủng ngươi, đó là vì ngươi là con ta chứ không phải tại ta thiếu ngươi. Điểm này, ngươi đã lớn như vậy, nhất định phải hiểu được.
Nói ta có lỗi với mẫu thân ngươi, Dạ Tập, lời này đừng nói không đến lượt ngươi nói, đó là cho dù nương ngươi có từ phần mộ bước ra cũng không có tư cách nói như vậy. Bùi Vũ Khâm ta không có chỗ nào thẹn với nương ngươi, xưa nay đều chỉ có người khác có lỗi với ta.
Về chuyện của ta cùng Yên nhi, ngươi nhận cũng được, không nhận cũng không sao, thế nào cũng không thay đổi được kết quả cuối cùng. Sau này ta cũng không hy vọng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609381/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.