Thủy Băng Thanh đã mua được một khoảngthời gian ngắn thái bình. Nguyễn Nhược Nhược khẳng khái mang nửa hộptrân châu quí báu đến cửa tiệm đổi lấy chi phiếu rồi bày ra trước mặt tú bà. Vừa trông thấy xấp ngân phiếu, tú bà lập tức cười không thấy mắt:“Nguyễn công tử, vậy cứ làm theo lời ngươi, trong hai tháng ngày BăngThanh cô nương tuyệt đối không chính thức tiếp khách. Nhưng cũng phải để nàng ra phụng bồi rượi, đánh đàn ca hát nhảy múa…chút ít thôi.”
Cứ như vậy, xấp ngân phiếu đủ để cho giađình bình thường sống hai năm chỉ có thể đổi lại hai tháng thanh tĩnh,Nguyễn Nhược Nhược không thể không mắng tú bà của Hoa Nguyệt lâu thamlam, quả thực là hổ ăn thịt người không nhả xương. Nguyễn Nhược Long thể làm gì, “Cũng không còn cách nào khác, đây là nơi hấp thu ngân lượngmà. Vàng bạc tuôn vào nơi này thật không khác gì nhỏ nước xuống tảng đábị nướng nóng. Lại nói Băng Thanh cô nương ca múa giỏi, cả sắc lẫn nghệđều tuyệt vời, chẳng những là hoa khôi đứng đầu ở Hoa Nguyệt lâu, nàngđồng thời cũng là nhân vật có tiếng tại thành Trường An. Biết bao nhiêuđại quan, quý nhân, vương tôn công tử sẵn sàng ném tiền vàng tới xemnàng thanh ca mạn vũ, tú bà rộng lượng hoãn cho hai tháng đã là nể mặtmũi lắm rồi.
“Đại ca, ta cũng biết tú bà đối với ngươi rất khách khí, chỉ là bà ta tại sao lại nể mặt mũi ngươi đến thế?”
Nguyễn Nhược Long nói: “Thật ra rất đơngiản, Nguyễn gia nhà chúng ta buôn bán tơ lụa vải vóc đẹp nhất lẫn mớinhất tại thành Trường An này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611635/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.