Mất khoảng thời gian vài ngày vết thương ở chân của Nguyễn Nhược Nhược bắt đầu hồi phục lại, nhưng đánh vật với“Nữ Giới” tới bây giờ cũng chỉ mới chép được ba bản, xem như là một phần trăm số lượng yêu cầu đi. Nàng đã quyết định không thèm chép nữa, dùsao Nguyễn lao gia cũng không quản chế.
Chẳng qua là nếu không chép “nữ giới” thì cả ngày nàng cũng không biết phải làm gì nữa. Thú tiêu khiển của nữ tửkhuê các không nằm ngoài cầm-kỳ-thư-họa, thêu thùa may vá. Trong số ấy,thứ nào nàng cũng không đụng tới nổi. Đánh đàn đi, nàng chẳng biết âmluật là cái quái gì; đánh cờ đi, mấy con cờ trắng đen cũng không phải là thứ nàng có thể lĩnh hội được mà cũng không hứng thú học hỏi; đọc sáchđi, sách cổ đại là thứ không nên chạm vào; hội họa càng không cần phảinói, viết vài chữ đã khốn khổ thế này thì còn nói gì tới hội họa; đến cả việc thêu thùa, Hạnh Nhi cầm một vật nhỏ đến đưa nàng xem, bảo rằng đây chính là tác phẩm ngày trước nàng đã thêu. Một chiếc túi thơm nhỏ thêu“bách điểu triêu phượng”, màu sắc huyến lệ làm cho nàng hoa cả mắt, thật không dám tin tưởng một người chỉ dùng đường kim mà có thể tạo nên mộttuyệt tác thế này. Thưởng thức một hồi, nàng quyết định “buông tha”thêu thùa, tiếp tục công cuộc ngồi chép “Nữ Giới”. Thứ này còn có thểnguệch ngoạc vài nét rồi cho qua, nhưng thứ kia thì chỉ cần bất cẩn mộtchút là hỏng bét hết.
Hạnh Nhi cảm thấy nghi ngờ: “Tiểu thư,người rốt cuộc làm sao vậy? Trước kia người cầm kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611624/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.